Editor: Vương Chiêu Meo
- Hoàng a mã, Đức tần nương nương!
Dận Nhưng đi vào nhà, làm lễ chào hỏi từng người. Đức tần lệch người không nhận lễ. Dận Nhưng nhướng mày. Đức tần người này xưa nay nói năng nhỏ nhẹ, cẩn thận chặt chẽ, phương diện lễ nghi càng là thỏa đáng. Cho dù cậu chỉ làm nửa lễ, Đức tần vẫn tránh không nhận.
- Bảo Thành (*) mau tới đây!
(*) Nhũ danh của Dận Nhưng.
Khang Hi cười kéo cậu đến bên người:
- Sao con lại tới đây?
Dận Nhưng chui vào trong lòng Khang Hi:
- Nhi thần nghe nói lục đệ bị bệnh nên muốn tới nhìn xem.
Đôi mắt nhanh như chớp nhìn em bé nằm trong nôi. Cậu ngẩng mặt lên hỏi:
- Lục đệ thế nào rồi ạ?
- Đã uống thuốc rồi, cơn sốt cũng hạ. Thái y nói tạm thời khống chế được.
Tạm thời? Dận Nhưng lặp lại hai chữ này ở trong lòng. Nói cách khác, cơn sốt tùy thời có khả năng lại tới. Lần trước cậu bị bệnh nguy hiểm như thế là do lặp đi lặp lại cơn sốt.
Trong lòng Dận Nhưng căng thẳng, liếc trộm Khang Hi, lại nhìn sang Dận Tộ, thần sắc sa sút kéo góc áo của Khang Hi:
- Hoàng a mã!
Mũi cậu hơi chua, giọng nói có phần nghẹn ngào.
Khang Hi rất là kinh ngạc:
- Con sao thế?
Ông vừa hỏi thì dường như đã kích phát những ủy khuất và khổ sở của Dận Nhưng ra ngoài. Cậu vừa khóc vừa nói:
- Hoàng a mã! Hôm nay Lan ma ma dẫn con đến Ngự Hoa viên, con nghe người trong cung nói lần trước con bị bệnh là vì lục đệ.
Sắc mặt Khang Hi trầm xuống, Đức tần càng là căng thẳng.
Nào biết, Dận Nhưng lại chuyển lời:
- Con không hiểu, vì sao thái y nói, người ăn ngũ cốc thì không bị bệnh, nhưng mỗi năm con đều phải bị bệnh hai lần. Nếu mà nói là bị bệnh nặng thì năm kia con còn bị đậu mùa, cũng hung hiểm chẳng kém, mà lúc ấy lục đệ đã ra đời đâu. Sao có thể là vì đệ ấy dược chứ? Bọn họ nói là tụi con khắc mệnh nhau. Hoàng a mã, thật sự là như vậy sao? Nếu thật sự là khắc mệnh, vậy có phải là con vừa khỏi bệnh, lục đệ đã bị bệnh, là do con không?
- Nói hươu nói vượn!
Khang Hi vỗ mạnh lên bàn:
- Ai nói?
Toàn bộ người hầu hạ trong phòng đều nơm nớp lo sợ, quỳ đầy đất.
Dận Nhưng lại không sợ. Trước mắt bên ngoài chỉ nói Lục a ca khắc cậu, còn chưa chính thức lan truyền tin cậu khắc Lục a ca, nhưng nếu cậu không ra tay trước thì hẳn là tin đồn sẽ lan nhanh thôi.
Cậu vừa khóc lớn tiếng, vừa ôm chặt Khang Hi:
- Chính là như vậy mà! Nếu không thì sao con vừa sinh ra đã không có ngạch nương? Hoàng a mã, ngạch nương là do con hại chết. Đều là do con không tốt! Hoàng a mã, con không cần được sinh ra nữa, người đổi Hoàng ngạch nương về có được không?
Nói đến Hách Xá Lí thị, Khang Hi bỗng nhiên cảm thấy bi thống. Lại nhìn Dận Nhưng vừa khóc vừa sụt sùi, liên tục nói thà rằng mình chết cũng muốn Hoàng ngạch nương sống lại, thật sự cảm thấy mình là đồ tai họa, thì Khang Hi càng cảm thấy đau lòng vô cùng tận, chỉ đành ôm Dận Nhưng vào lòng, nhẹ giọng trấn an.
Tình cảnh này cũng không hẳn là Dận Nhưng diễn trò hoàn toàn. Tuy cậu khôi phục ký ức của kiếp trước, nhưng cậu thật sự cũng chính là bản thân Dận Nhưng. Cậu đau lòng, khổ sở đều là thật. Chỉ khác chính là, nửa tháng trước, cậu thông cảm với việc Khang Hi bận rộn triều chính, nên không muốn đi làm phiền ông ấy với những việc nhỏ như thế này. Còn hiện giờ, cậu lại biết cái gì gọi là đứa trẻ biết khóc thì mới có kẹo.
Trận khóc này làm cho mọi cảm xúc chôn sâu trong lòng Dận Nhưng được phát tiết, đến nỗi không thể ngừng được. Mãi cho đến khi cậu khóc mệt rồi thì mới nặng nề ngủ trong ngực Khang Hi.
Khang Hi bất đắc dĩ đành phải ôm cậu về Dục Khánh cung.
Đức tần nhìn theo bóng dáng Khang Hi đi xa, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Ngọc Thiền đưa nước qua:
- Nương nương, chúng ta nên nghĩ đến điều tốt thì hơn. Thái tử làm ầm ĩ lên như vậy thì Hoàng thượng sẽ không đưa Lục a ca đi đâu cả.
Đúng là sẽ không đưa đi đâu. Lúc này mà đưa đi, kể cả bề ngoài lấy danh nghĩa là để nuôi nấng Lục a ca cho tốt, thì sự thật là gì, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều hiểu rõ. Như vậy tương đương với việc chấp nhận chuyện số mệnh tương khắc, thừa nhận Lục a ca khắc Thái tử, ngược lại Thái tử cũng khắc Lục a ca, còn khắc chết cả hoàng hậu quá cố.
Khang Hi tuyệt đối không để cho thanh danh của Thái tử bị hoen ố, cho nên, Lục a ca tuyết đối không thể đưa đi.
Đức tần vẫy tay cho Ngọc Thiền lui ra, một bên nhẹ nhàng đung đưa nôi, một bên thở dài.
Ban đầu, nàng cũng không định đưa Lục a ca đi. Chỉ là lời đồn về phúc tinh trong cung không hiểu sao càng ngày càng ầm ĩ. Sóng gió này còn chưa qua, lại tới chuyện Lục a ca khắc mệnh Thái tử. Thái tử là trữ quân, là bảo bối tâm can, là thịt của Hoàng thượng. Với lời đồn trước, nàng còn có thể thư thả một chút, vì dù sao Khang Hi không ngốc, sẽ không vì lời đồn thứ nhất mà đối xử thế nào với nàng và Lục a ca. Nhưng lời đồn sau lại thật sự đòi mạng.
Nàng biết, Khang Hi đã ra tay điều tra, xác thật là có người giở trò quỷ. Nhưng cho dù điều tra rõ ràng kẻ đứng đằng sau, chuyện lại liên quan đến tính mạng của Thái tử thì trong lòng Khang Hi thật không có chút e ngại gì sao? Khang Hi sẽ thật sự không hề có khúc mắc sao? Lấy thái độ thiên vị của Khang Hi dành cho Thái tử, nàng liền không dám đánh cuộc, cho nên chỉ có thể ra tay trước.