Ban ngày Lưu Huỳnh thật sự mệt, nằm xuống rất nhanh đã ngủ.Hàn Tâm Viễn lại không ngủ được, hắn mở mắt ra trong đêm tối, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt Lưu Huỳnh trắng như sứ.
Hàn Tâm Viễn nâng người dậy, nương ánh trăng duỗi tay sờ mặt nàng.
Lưu Huỳnh ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng.
Hàn Tâm Viễn lại đi sờ môi nàng, Lưu Huỳnh vẫn không phản ứng.
Hàn Tâm Viễn liếʍ môi, đánh bạo cúi xuống hôn, đôi môi tương dán, tim hắn đập nhanh.
Lưu Huỳnh ưm ư một tiếng, sau đó lại lâm vào yên lặng.
Hàn Tâm Viễn vẫn duy trì tư thế này, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ môi mềm của Lưu Huỳnh.
Có lẽ là Lưu Huỳnh quá mệt mỏi, chỉ nhấp môi, hừ nhẹ nghiêng đầu sang một bên.
Hàn Tâm Viễn lớn gan hơn, duỗi tay cởi nút thắt quần áo của Lưu Huỳnh.
Một nút, hai nút.
Trong bóng đêm mặt hắn đỏ rần, tay nhẹ nhàng run rẩy, vốn định hôn nàng thôi, nhưng Lưu Huỳnh thật sự mê người, vừa rồi hừ một cái làm hồn hắn suýt bay mất.
Đột nhiên hắn rất muốn sờ nhũ nhi của nàng, nếu có thể ăn một bên nhéo một bên, đó chắc chắn là việc cực lạc trên thế gian.
Hắn nghĩ như vậy, chậm rãi vén áσ ɭóŧ Lưu Huỳnh lên.
Một đôi vυ' tuyệt đẹp hiện ra.
Hàn Tâm Viễn nuốt nước miếng, trong đêm tối hai mắt làm càn miêu tả hình đang của Lưu Huỳnh.
Ánh trăng như khiêu vũ trên người Lưu Huỳnh, nếu không tại sao người nàng như đang sáng lên. Hắn cúi xuống hôn thật tinh tế, quỷ mị nằm trên người nàng.
Làn da Lưu Huỳnh giống như trẻ con, tản ra vô hạn sinh cơ và sức sống mê người, hơi thở đánh lên mặt hắn, sinh ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ớt nhũ run rẩy lên xuống cùng theo hô hấp, yên lặng mời hắn nhấm nháp. Hắn nghiến răng, chỉ muốn cắn một ngụm ngay lập tức, liếʍ thật mạnh, mυ'ŧ cho nàng tỉnh, nói với nàng nhiều năm qua hắn luôn đợi nàng, hắn khát vọng nàng uyển chuyển ngâm nga dưới thân mình, khát vọng nàng rùng mình vì thế công của mình.
Nhưng hắn không thể, trước hôm nay là vì hắn không làm, sau hôm nay càng thêm khó khăn.
Hắn ảo não nắm tóc, nếu biết sớm có hôm nay, lúc trước hắn nên cưỡng bức nàng, cũng sẽ tốt hơn là dày vò như bây giờ.
Không phải là hắn không nghĩ tới, nhưng làm thế lão nhân sẽ đưa hắn đi du học, sau đó trầm giếng nàng.
Nếu nàng chết, hắn sẽ gϊếŧ sạch bọn họ, rồi đi theo nàng...
Hắn hít sâu một hơi, cho nên hắn lựa chọn chờ, chỉ cần chờ đến mười lăm tuổi, các ca ca đều được phát nha đầu vỡ lòng vào năm mười lăm tuổi, tam ca còn nạp thông phòng.
Hắn chỉ kém một năm, không, chỉ cần chờ nửa năm...
"Tại sao không đợi ta."
Hàn Tâm Viễn lẩm bẩm như đang chất vấn, nhưng cũng như đang tự hỏi.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ nhũ Lưu Huỳnh, xúc cảm mềm mại từ ngón tay lan ra đến bụng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn run rẩy cả người.
Lưu Huỳnh hô hấp vững vàng, hắn dán cả bàn tay lên, xúc cảm no đủ đầy lòng bàn tay, có co dãn của thiếu nữ và mềm mại của trẻ nhỏ.
Lòng bàn tay hắn khẽ nhúc nhích, nhéo nhũ ngây thơ, lòng bàn tay nặng trĩu, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.Lưu Huỳnh như cảm nhận được, lại ưm ư một tiếng.
Rốt cuộc Hàn Tâm Viễn không chịu nổi, tay kéo quần, lộ ra côn ŧᏂịŧ bồng bột đứng thẳng, vuốt ve lên khuôn mặt Lưu Huỳnh.
Mã mắt qυყ đầυ hướng về phía miệng Lưu Huỳnh, ảo tưởng nhét vào thì tư vị sẽ mất hồn thế nào.
Một tay khác trước sau không rời khỏi thịt nãi, ngón cái vô ý khảy núʍ ѵú, hai cái mà núʍ ѵú đã cứng, hắn cúi người xuống cắn nhẹ, vừa đυ.ng nên miệng toàn là răng làm đau, hắn tốn nhiều sức mới không dùng đầu lưỡi liếʍ.Lưu Huỳnh như cảm nhận được, hừ nhẹ một tiếng xoay người, vυ' vừa vặn rơi hết vào tay hắn, đầṳ ѵú bị khe hở ngón tay kẹp lại, hắn kẹp thịt táo nhẹ nhàng xoa, đồng thời trên tay vuốt ve nhanh hơn.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, cúi người hôn lên môi nàng, liếʍ từng tấc một, lúc cuối cùng, hắn kéo áσ ɭóŧ nàng bọc côn ŧᏂịŧ điên cuồng vuốt ve, kêu rên run rẩy bắn ra ngoài.
Không ai biết tâm tư của Hàn Tâm Viễn, bắn xong một lần, hắn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Lưu Huỳnh.
Trên tay vẫn nắm một bên nhũ nhi, nhắm hai mắt lại.