Trọng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con

Chương 52: Không gian có thể trồng lương thực không?

Sau khi đã quen với cuộc sống dễ chịu sung sướиɠ ở tương lai, khi sống lại, cô cũng không muốn mình chịu khổ nữa.

Cô ăn xong, vừa đặt đũa xuống đã nghe thấy giọng nói oang oang của bác gái ngoài sân.

“Mẫn Mẫn! Đi với mẹ ra sân sau để trồng dưa chuột với đỗ đi!”

Mùa này là mùa trồng rau củ quả, không biết Cố Cẩm nghĩ tới điều gì mà trong mắt xẹt qua tia do dự.

Bây giờ là cuối tháng năm, cuối tháng sáu hoặc đầu tháng bảy sẽ có mưa to kéo dài một tháng.

Tháng tám là tháng mùa thu hoạch, nhưng tiếc còn chưa kịp thu hoạch thì trời đã đổ mưa to dai dẳng. Lương thực khu Hoa Bắc ngập úng hết, ngay cả một phần mười lương thực cũng không thu hoạch được.

Một tháng nữa là thiên tai khu vực Hoa Bắc sẽ đến.

Bác gái trồng rau củ sau nhà chắc chắn là lãng phí.

Sắc mặt Cố Cẩm dần trở nên nghiêm túc, đây là thiên tai mang tính quốc gia. Cô không có lòng anh hùng cứu khổ cứu nạn, bây giờ cô chỉ muốn nghĩ cách gì để nhà họ Cố chống đối được qua mùa này.

Cô nhớ lần thiên tai đó đã có rất nhiều người bị chết đói.

Nghĩ tới không gian rộng rãi thoáng đãng trong đầu, Cố Cẩm nảy ra một ý tưởng. Nếu bây giờ cô trồng lương thực trong không gian, sau khi mùa mưa kết thúc, lương thực trong không gian cũng vừa chín tới, nhà họ Cố sẽ sống sót sau thảm họa này.

Nhưng tiền đề là không gian có thể trồng lương thực.

Cố Cẩm nhìn chằm chằm An Minh Tế.

Nếu cô vào không gian thì không thể đưa đứa bé này theo.

“Tiểu An, em còn nhớ bài học trước đây cô giáo dạy em không?”

An Minh Tế gật đầu: “Nhớ ạ!”

Cố Cẩm cười híp mắt: “Thế giờ chúng ta đi ôn tập lại có được không?”

Tuy An Minh Tế thấy không cần thiết, cậu đã nhớ hết nội dung trang đầu rồi, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ngoan lắm.” Cố Cẩm mỉm cười.

Cô dẫn cậu bé về phòng tìm quyển sách tiểu học và cấp hai của mình để lên đầu giường.

“Em xem mấy cuốn này đi, nếu có gì không biết thì gạch ra chờ chị về sẽ dạy em.”

“Chị A Cẩm muốn ra ngoài à?”

Bé con chỉ chú ý tới điều này.

Cố Cẩm gật đầu: “Ừ, có chút chuyện cần ra ngoài. Không thể đưa em theo được, em ngoan ngoãn chờ chị về nhé.”

“...Vâng.”

Tuy cậu muốn đi theo nhưng cậu không muốn bị cô ghét.

Cố Cẩm sờ đầu cậu: “Ngoan lắm.”

Cô ra khỏi phòng, tới sau nhà tìm bác gái và em họ.

Sau nhà có một khu đất trống, trong nhà thường trồng chút rau củ gì đó để ăn, nhất là mùa đông đến họ toàn trồng cải thảo ăn cho tới hết Tết.

Lúc Cố Cẩm tới, bác gái và Cố Mẫn Mẫn đã trồng được một ít.

Cố Cẩm gọi Trần Hồng: “Bác gái.”

“Sao cháu lại tới đây, không cần cháu giúp gì đâu.”

Trần Hồng còn tưởng cô định giúp nên xua tay.

Cố Cẩm cười chỉ vào số hạt giống trong tay Trần Hồng.

“Cháu muốn hỏi bác mua số hạt giống này ở đâu ạ?”

“Cháu muốn làm gì?” Trần Hồng khó hiểu nhíu mày.

Cô chỉ cười không nói.

Trần Hồng vừa gieo tiếp vừa nói: “Ở cửa tạp hóa trên trấn, chỗ đó có bán hạt giống, hợp tác xã cũng có.”