Bà ta trợn mắt, đi về phía nhà bếp, cùng với đó là một tiếng hừ lạnh.
Cố Cẩm không quan tâm, cô đi đến giếng lấy nước rửa mặt súc miệng.
Chẳng mấy chốc, ông nội và bác trai cũng lần lượt thức dậy, còn anh họ và em họ chắc hẳn vẫn còn đang ngủ.
Cố Cẩm chào hai người rồi về phòng.
Trong phòng, An Minh Tế đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường, trên mặt vẫn còn hơi mơ màng.
Cố Cẩm cười nói: “Sao em không ngủ thêm một lát, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một chút cũng không sao?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, An Minh Tế bỗng quay phắt đầu lại, trên khuôn mặt bầm tím hiện lên một nụ cười, vì vết thương trên mặt nên nó có hơi vặn vẹo.
“Chị A Cẩm.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn cộng thêm đôi mắt sáng trưng khi nhìn Cố Cẩm, khiến cô thấy rất vui.
Cô đặt chậu nước lên giá, ngồi cạnh An Minh Tế.
“Xem ra em cũng không ngủ được nữa, em dậy rửa mặt đi, cẩn thận đừng đυ.ng đến vết thương trên mặt.”
“Vâng.”
An Minh Tế gật đầu, xấu hổ rời giường.
Tối qua cậu không cởϊ qυầи áo.
Cố Cẩm gấp chăn, tùy ý lướt qua thân thể gầy gò của An Minh Tế, ánh mắt hơi tối xuống.
Có nhất định phải nuôi cậu trắng trẻo mập mạp.
So với những đứa trẻ cùng tuổi, An Minh Tế nhỏ hơn rất nhiều, có thể thấy cậu suy dinh dưỡng trầm trọng, cơ thể thiếu các loại protein và chất béo.
Điều này có liên quan tới chuyện cậu gặp trong mấy năm gần đây, trong lòng Cố Cẩm thở dài.
Cô gấp chăn xong thì An Minh Tế cũng đã rửa mặt xong.
Cậu bé đang giặt chiếc quần xanh đã bạc màu, thấy cô nhìn liền ngẩng đầu cười.
Cố Cẩm nhìn vết thương trên mặt cậu, dịu dàng mỉm cười, giơ tay ra: “Đi thôi, đi ra sau núi dạo một với chị.”
Phải nửa tiếng nữa bác gái mới nấu cơm xong, trong thời gian này cô sẽ đưa cậu bé đi dạo một vòng.
Không khí bây giờ rất trong lành, không ô nhiễm như sau này, hiếm lắm mới có thể hấp thu tinh hoa đất trời vào buổi sáng, sao cô có thể bỏ qua được.
An Minh Tế rửa tay sạch sẽ rồi đặt tay mình vào tay cô.
Hai người tay trong tay ra ngoài.
Cố Cẩm nhìn hai cha con đang rửa mặt bên giếng, nói: “Ông nội, bác, cháu dắt Tiểu An ra sau núi dạo một vòng, sẽ về nhanh thôi ạ.”
Bác trai Cố Đức Xương ngẩng đầu, nở nụ cười hiền hậu: “Ừ.”
Ông nội Cố Đại Bảo xoa mặt, hờ hững nhìn An Minh Tế.
“Đi đi, đừng có vào sâu trong núi, nhớ về sớm ăn cơm đấy.”
“Cháu biết rồi.”
Cố Cẩm kéo Tiểu An đi, bóng lưng hai người nhanh chóng biến mất ở cửa.
Núi Thanh Loan ở thôn Thanh Sơn sau này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một địa điểm du lịch thu hút vô số khách, nhất là con đường bằng kính trên núi.
Trên núi có đủ các loại động vật, vì an toàn của du khách nên đa số đều là hươu đã được thuần hóa, cùng thỏ, gà rừng...
Không giống bây giờ, trên núi có cả sói, hổ, báo, nhất là lợn rừng, chúng nó thường xuyên xuống núi phá hoại mùa màng.
Núi Thanh Loan rất đẹp, song cũng rất nguy hiểm, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều không dám vào sâu trong núi.