“Anh ta mang theo luật sư?” Diệp Hàn nhếch môi cười, cài lại cúc áo trên cùng, sau đó tùy ý chỉnh lại đầu tóc cùng âu phục, nhưng dáng vẻ trông vẫn nhã nhặn bại hoại: “Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp mặt, vừa vặn hôm nay gặp luôn.”
Ồ! Anh à, anh thật đáng tin cậy!
An Dương vội chân chó mỉm cười: “Bánh ngọt không thể ăn chùa đúng không?”
Diệp Hàn nhướng mày: “Cái miệng này của cậu suốt ngày bla bla thật lợi hại, nếu không thì cậu tự mình giải quyết đi.”
“Đừng mà, anh Diệp, tôi sai rồi!” An Dương ôm lấy Diệp Hàn đang định xoay người rời đi.
“Cậu buông tôi ra, ông đây thẳng!” Diệp Hàn không chút do dự đá hắn một cước, hai người lập tức náo loạn.
Cố Vân Thanh nhìn bọn họ đùa nghịch, đột nhiên bật cười khiến cả hai lập tức dừng động tác, ánh mắt nhìn về phía cậu.
“Thực xin lỗi, tôi không nhịn được.” Cố Vân Thanh thấy hai người bọn họ nhìn mình, nín cười.
An Dương với vẻ mặt anh còn cảm thấy mình thẳng à nhìn về phía Diệp Hàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bị Diệp Hàn đá cho một cước, khóe miệng hơi giật giật.
Hai người còn đang ồn ào thì thấy một chiếc BMW màu trắng sữa từ cổng từ từ lái vào.
Diệp Hàn ho khan một tiếng, An Dương hiểu ý gật đầu, hai người sửa sang lại quần áo ra vẻ nghiêm túc, khí chất giống như trong phim truyền hình vừa xuất hiện liền bị chỉ trích, thoạt nhìn giống nhân vật phản diện.
Cố Vân Thanh nhìn dáng vẻ nhân vật phản diện này của bọn họ, không nhịn được lại cong khóe môi cười, chốc lại xoa xoa mặt, nghĩ thầm sao gần đây mình lại không khống chế được biểu cảm.
Chiếc BMW vững vàng đậu trước mặt, Ngụy Triệu xuống xe trước, nhìn thấy Diệp Hàn, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lập tức bình tĩnh lại, chào hỏi hai người.
An Dương nhịn xuống ý định nhét hắn vào trong xe, quay ra chào hỏi.
Một người khác bước xuống xe, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người mảnh khảnh, người này đeo một cặp kính gọng viền bạc, đôi mắt hoa đào cười như không cười, khuân mặt ngược lại trông nhã nhặn nhưng vẫn mang đến cho người khác cảm giác nhìn không thấu.
“Ồ, xuất hiện rồi.” An Dương nói nhỏ bên tai Diệp Hàn.
“Cái gì?” Diệp Hàn khó hiểu.
“So với anh Diệp thì càng nhã nhặn bại hoại hơn.” An Dương cố nén cười nói.
Diệp Hàn quyết định đợi việc này kết thúc liền dùng cục gạch đập cho An Dương trải nghiệm, biết thế nào là nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú.
“Giới thiệu một chút, đây là luật sư của tôi.” Ngụy Triệu tự giác giới thiệu.
“Vị này là ngài Ngụy Trì đúng không? Xin chào, tôi là Giang Kế Cầu.” Giang Kế Cầu cười hiền hòa, đang định vươn tay chào An Dương, lại đột nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn phía sau hắn.
“Vân Thanh?” Giang Kế Cầu thấp giọng nói.
Nghe xưng hô thân mật như vậy, những người có mặt đều không khỏi ngỡ ngàng.
Cố Vân Thanh nghe được giọng Giang Kế Cầu gọi tên mình, sắc mặt có chút thay đổi, An Dương chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, đó là biểu hiện của sự kích động xen lẫn bất an, ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.
Người lạnh lùng như Cố Vân Thanh vậy mà lúc này lại có chút run rẩy, có chút khó tin nhìn Giang Kế Cầu.
“Là Vân Thanh sao?” Giang Kế Cầu tiến lên một bước, muốn nắm lấy bả vai cậu.
Cố Vân Thanh mấp máy môi, liếc nhìn Giang Kế Cầu rồi lại nhìn An Dương, đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu nói xin lỗi, tôi có chút không thoải mái rồi xoay người vào nhà.
Đôi mắt Giang Kế Cầu vẫn luôn dõi theo Cố Vân Thanh không rời, An Dương trong lòng cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
“Xin lỗi, khả năng là tôi nhận lầm người.” Giang Kế Cầu lập tức thu hồi ánh mắt.
Diệp Hàn ho nhẹ một tiếng, đưa tay về phía Giang Kế Cầu: “Tôi là Diệp Hàn, chào anh Giang.”
Giang Kế Cầu nhanh chóng trở lại dáng vẻ khó đoán, vươn tay nắm lấy tay Diệp Hàn: “Anh Diệp, tôi đã nghe tên anh trong giới luật sư từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.”
An Dương liếc nhìn Diệp Hàn một cái, vẻ mặt khó tin vậy mà người này lại có tiếng, bị Diệp Hàn liếc mắt nhìn lại.
Ngụy Triệu khoanh tay, nửa người dựa vào xe, ngẩng đầu nhìn Diệp Hàn hỏi: “Anh Diệp tới đây làm gì?”
“Ngụy đại thiếu gia mang anh Giang tới đây làm gì thì tôi chính là tới vì cái đó.” Diệp Hàn cười nói.
Sắc mặt Ngụy Triệu nhất thời tối sầm lại.
“Nếu lập trường đã rõ, vậy chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Giang Kế Cầu cười nhẹ nhưng trông vẻ không vui.
An Dương tự hỏi liệu có phải hai người này suốt ngày nói cười như thế, là động tác đặc thù của luật sư hay chỉ đơn giản là do cơ bắp đặt sai vị trí.
Cuối cùng, bốn người vẫn là đi đến phòng họp, An Dương lần này được chứng kiến tận mắt tranh giành quyền thừa kế của hào môn mà không phải như mấy bộ phim. Diệp Hàn và Giang Kế Cầu tranh luận một lúc nhưng hắn không hiểu bọn họ là đang khen hay là mắng người, nói một thôi một hồi vẫn quay về quyền thừa kế của bản di chúc thứ nhất đã được công chứng.
An Dương không biết bọn họ đến cùng là đang nói cái gì, chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra, nhìn hai người bọn họ không ai chịu nhường ai, ngoại trừ kinh ngạc thán phục trong lòng còn mang một chút tiếc hận.
Đáng tiếc không thể cắn hạt dưa, thêm gói khoai tây chiên càng tốt, lại góp phần trợ uy một chút đánh tới đánh lui, hoàn mỹ.
So với vẻ mặt hưng phấn của An Dương, sắc mặt Ngụy Triệu càng lúc càng âm trầm.
Cuộc thương lượng không biết là tranh cãi hay là tranh luận đã bị Diệp Hàn nói một câu chấm dứt: “Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Giang Kế Cầu đứng dậy, nụ cười trên mặt dường như không giữ được, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia không cam lòng.
Diệp Hàn vẫn giữ nụ cười khách sáo, An Dương lặng lẽ nhìn Diệp Hàn một cái, đứng dậy định rời đi, lại bị Ngụy Triệu ngăn cản: “Ngụy Trì, chúng ta nói chuyện riêng đi, làm phiền hai vị luật sư đi ra bên ngoài nghỉ ngơi.”
Mấy người dừng lại một chút, Giang Kế Cầu lễ phép gật đầu, đi ra khỏi phòng họp.
Diệp Hàn kéo An Dương trầm giọng nói: “Vụ kiện này cơ hội thắng của chúng ta rất lớn, cậu đừng bị Ngụy Triệu dẫn dắt.”
“Tôi không ngu như vậy.” An Dương gật đầu tỏ vẻ biết.
Diệp Hàn trợn mắt tỏ vẻ cậu chính là đồ ngốc, khinh bỉ nhìn An Dương, sau đó xoay người rời đi, An Dương coi đó là một loại khích lệ.
Ngụy Triệu từ trong túi móc ra một điếu thuốc, do dự bóp hai lần rồi nhét trở lại, thở dài nói với An Dương: “Ngồi đi.”
An Dương thoải mái ngồi xuống đối diện với hắn, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Ngụy Trì, toàn bộ tài sản cho em, anh chỉ muốn công ty.” Ngụy Triệu lộ vẻ mệt mỏi.
An Dương dừng lại, suy nghĩ một chút. Hắn thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện của hai anh em Ngụy gia, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, càng không muốn dính dáng đến tương lai.
“Như vậy đi, chúng ta giao tất cả cho tòa án xử lý, em không cần Diệp Hàn, anh cũng không cần Giang Kế Cầu, tòa án xử lý như nào thì quyết định như vậy.” An Dương dựa lưng vào ghế sô pha, chờ Ngụy Triệu đáp lại.
Ngụy Triệu trầm mặc, mãi đến khi An Dương bắt đầu do dự có nên thử thăm dò một chút xem người này đã ngủ chưa, mới chậm rãi mở miệng: “Được.”
An Dương vui vẻ vì cuối cùng cũng đưa ra được ý kiến nhất trí, tiến lên vỗ vai Ngụy Triệu động viên rồi rời khỏi phòng họp.
Vừa rồi, Cố Vân Thanh có vẻ không thoải mái, An Dương vốn định đi đến phòng cậu xem thử thì đột nhiên dừng lại ở góc rẽ.
Giọng Giang Kế Cầu truyền đến không sót một chữ: “Vân Thanh, anh rất nhớ em, lâu rồi không gặp, em đã đi đâu vậy?”
Trầm mặc một lúc, An Dương nghe được Cố Vân Thanh khẽ run nói: “Em cũng rất nhớ anh.”