Cố Vân Thanh vốn tưởng mình sẽ bị quẳng vào trong xe, không ngờ sau khi mở cửa xe người này lại không giống như trong tưởng tượng.
"Anh Hổ, lấy giúp tôi cái đệm kia tới đây." An Dương bế Cố Vân Thanh không tiện, đành phải dùng chân đá đá vào bắp chân anh Hổ.
Anh Hổ lấy cái đệm ở tay lái phụ với vẻ mặt mê mang: "Cậu chủ nói cái này sao?"
"Đúng rồi, đặt ở ghế sau, đem cái đệm ở vị trí bên cạnh cũng đặt qua." An Dương gật đầu, nhấc cằm về phía ghế sau.
Anh Hổ ngoan ngoãn xếp hai cái đệm đặt ở ghế sau.
An Dương lúc này mới khom lưng bế Cố Vân Thanh vào trong xe, lại cẩn thận đặt cậu ở trên đệm, động tác dịu dàng khiến anh Hổ hoảng sợ.
Khuân mặt Cố Vân Thanh cũng xuất hiện một chút mờ mịt nhưng rất nhanh liền biến mất.
An Dương xoa xoa cánh tay: "Anh Hổ, chúng ta về thôi."
Anh Hổ đáp một tiếng rồi khởi động xe, mặc dù Cố Vân Thanh nhẹ nhưng bế một người đàn ông đi tới nhà xe cũng không phải là một chuyện dễ dàng, An Dương xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt dò xét của cậu.
"Sao vậy?" An Dương khó hiểu hỏi: "Trên mặt tôi có vết bẩn à?"
Cố Vân Thanh không lên tiếng nghiêng mắt nhìn cửa sổ.
【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +20, mức độ hảo cảm trước mắt là -1790】
Hảo cảm! Tăng rồi! A! Nói cách khác, chỉ cần 95 lần nữa! Là có thể về nhà! 95 lần! Thực khiến người ta tràn đầy! Hy vọng!
Cảm thấy tuyệt vọng, An Dương hai tay ôm đầu muốn chết.
Về đến nhà Ngụy Trì, An Dương xuống xe, nhìn ngoài trời đã tối có thể trông thấy những ngôi sao sáng lấp lánh, không khỏi khen ngợi tốc độ chạy xe an toàn của anh Hổ thật khiến người ta phải rèn luyện kiên nhẫn mà.
Cố Vân Thanh vịn cửa xe, nhích từng chút xuống xe, trông thật sự rất đau, gương mặt tái nhợt.
An Dương hơi do dự nhưng vẫn bước tới bế cậu lên.
Dù sao, trừ đi mười điểm hảo cảm cũng là trở lại ban đầu -1800, coi như ngày đầu tiên làm quen hoàn cảnh, không có chuyện gì.
Nhưng lần này Cố Vân Thanh không có giãy dụa, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng không có vang lên.
An Dương mừng rỡ, dựa vào ký ức buổi sáng bế Cố Vân Thanh đến phòng Ngụy Trì, anh Hổ đỗ xe xong cũng đi theo sau nhưng không vào phòng.
Căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn mùi khiến người ta xấu hổ như lúc sáng, chăn ga trải giường cũng đã được thay một bộ mới, chăn trải ngay ngắn trên giường, trông mềm mại dễ chịu.
An Dương nhẹ nhàng đặt Cố Vân Thanh xuống giường, đang do dự muốn nói gì đó thì có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa, cùng với đó là giọng nói dè dặt của người phụ nữ: "Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia đến rồi, đang ở phòng họp chờ cậu."
Đại thiếu gia? Ai vậy?
"Được rồi, tôi biết rồi." An Dương đáp một tiếng, vọt vào nhà vệ sinh.
"Tôi đẹp trai hơn câu này đi." An Dương sợ người bên ngoài tưởng mình bị bệnh tâm thần chỉ có thể thấp giọng nói.
Mẹ khϊếp, có thể đổi cái khác không, cái này thật ngu ngốc.
Khung điện tử của hệ thống nhảy ra.
"Đại thiếu gia là ai vậy?" An Dương thắc mắc.
【Ngụy Triệu, anh trai cùng cha khác mẹ của Ngụy Trì.】
Ngụy gia đều đặt tên cùi bắp như vậy sao? Anh sớm em muộn, còn khiến người ta không thể phản bác.
【Mẹ của Ngụy Trì mất sớm, cha lại thiên vị Ngụy Trì. Về sau khi cha mất, quan hệ giữa Ngụy Trì và Ngụy Triệu cũng trở nên cứng ngắc. Bọn họ cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của ông nội Ngụy An Bình.】
Ồ, dù sao cũng không phải là người hiền lành, An Dương trực tiếp bỏ qua một đoạn lớn tổng kết ngắn gọn.
An Dương ra khỏi nhà vệ sinh, đi theo anh Hổ đến phòng họp, liếc mắt liền trông thấy một người đàn ông đang ngồi giữa ghế sô pha bắt chéo hai chân, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
Khuân mặt người này có mấy phần giống Ngụy Trì nhưng có vẻ khôn khéo hơn, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Nhìn thấy An Dương, Ngụy Triệu cười nhạo: "Cuối cùng cũng đến."
"Thật xin lỗi, vừa nãy em đi bệnh viện, hiện tại mới trở về." An Dương ngại ngùng sờ sờ gáy, ngồi xuống trước mặt anh ta.
Ngụy Triệu dường như còn muốn châm chọc hắn lại bị một câu xin lỗi của An Dương chặn trở về, nghẹn một lúc lâu mới nói: "Ngụy Trì, em bị du͙© vọиɠ làm cho choáng váng sao, công ty cũng không thèm đến? Nhìn chút tiền đồ của em đi."
An Dương vừa định nói đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy thế, anh mau quản em trai anh đi! Sau đó, lại kịp thời nhớ ra bây giờ mình chính là Ngụy Trì, vì thế liền nghẹn lời.
"Vâng!...Phải không? Nào có, ha ha" An Dương vô cùng lúng túng nở nụ cười, làm cho Ngụy Triệu nổi da gà.
Trước kia những lúc như thế này, hai anh em đã sớm châm chọc lẫn nhau nhưng hôm nay Ngụy Triệu cảm thấy lời nói của mình như đυ.ng phải bông, mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, dứt khoát lại nói tiếp chính sự: "Ông cụ dặn em cuối tuần về nhà gặp người, mấy ngày nay em cũng không cần phải đến công ty, anh sẽ quản lý."
Dứt lời, Ngụy Triệu lại nở nụ cười giả tạo: "Chuyện kim ốc tàng kiều kia của em che giấu thật tốt, bây giờ ông cụ mới tìm đến em."
"Cám ơn đã khen." An Dương rất thẳng thắn coi những lời của Ngụy Triệu xem như khen ngợi.
Ngụy Triệu thấy trào phúng không được, mắng cũng vô dụng, trong lòng bực bội không muốn ở lại đây nữa, đứng dậy bước ra khỏi cửa.
"Lần sau lại tới chơi." An Dương tỏ vẻ thân thiện, nhiệt tình liền trông thấy Ngụy Triệu bước đi lảo đảo.
Sau khi Ngụy Triệu rời đi, An Dương ngồi ở trong phòng họp vắt óc suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với Cố Vân Thanh, đối tượng công lược của hắn hôm nay chỉ nói với hắn ba câu.
Cút đi, cút đi và cút đi.
......
Quả thực là thảm kịch nhân gian!
An Dương đột nhiên thông suốt, lấy điện thoại của Ngụy Trì ra lên Baidu tìm tiểu thuyết.
Đúng vậy, tiểu thuyết.
Vừa mới đánh hai chữ bá đạo, cái gì mà《Tổng tài bá đạo yêu rồi》,《Thiếu gia xấu xa bá đạo tổng tài》, 《Tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo》 toàn bộ đều nhảy ra.
An Dương run rẩy ngón tay tùy tiện ấn một cái, rồi với tinh thần học hỏi ngẫm nghĩ mỗi một câu nói của tổng tài, bắt đầu đọc sách.
"Em lại một lần nữa khiến anh hết thuốc chữa rơi vào vòng xoáy của em."
Tôi...Tôi nghĩ anh tốt hơn hết nên đi uống thuốc trước đi.
"Tôi cho phép em kết hôn với tôi, nên lấy làm vinh hạnh đi."
Vậy tôi thực sự cảm ơn anh...
"Mưa tạnh, trời trong. Vợ, em từ từ quét nhà, anh sẽ quét cả thế giới vì em."
...Vậy anh thật là tuyệt, tôi sẽ cho anh một trăm like.
Khi An Dương xem đến "Không cho phép các người bắt nạt em ấy! Cả thế giới này chỉ có tôi mới có thể!" cuối cùng hắn cũng không nhịn được đóng sập giao diện trang web, chấm dứt hành vi tự ngược này.
Kết quả nhìn thấy giờ đã quá muộn, An Dương ngáp một cái rồi trở về phòng.
Anh Hổ cũng rất tận tâm đứng ở cửa chờ An Dương, An Dương thúc giục hắn mau đi ngủ, giữ chốt cửa hít sâu một hơi, sau đó mở cửa bước vào.
Cố Vân Thanh đã nằm xuống nhưng trong phòng đèn vẫn còn sáng, hiển nhiên là không có cách nào chìm vào giấc ngủ dưới ánh sáng như vậy, quả nhiên sau khi nghe thấy tiếng động, cậu lại ngồi dậy nhưng đôi mắt cụp xuống không nhìn An Dương.
An Dương nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Có nên ngủ chung giường hay không...
Thấy hắn vẫn sững sờ ở cửa, Cố Vân Thanh liếc mắt qua, ánh mắt rất lạnh lùng nói: "Anh muốn còng tay thì mau lên."
Còng tay? An Dương nhớ tới chuyện xích sắt trên chân Cố Vân Thanh lúc sáng, sắc mặt đen lại, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười rồi đi tới chỗ trống bên kia giường ngồi xuống: "Hôm nay không còng tay, à không, về sau cũng không bị còng nữa."
Cố Vân Thanh cho rằng người này lại muốn giở trò khác, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
An Dương không chú ý tới sự thay đổi này của cậu, đứng dậy lục lọi tủ quần áo của Ngụy Trì, lấy đồ ngủ tự mình thay một bộ rồi hỏi: "Đồ ngủ của cậu đâu?"
Cố Vân Thanh chớp mắt không nói một lời: "..."
Mẹ nó, chẳng lẽ cậu không có đồ ngủ, trước kia lúc ngủ, sẽ không phải đều là...
An Dương không dám nghĩ tiếp, lục lọi tủ quần áo tìm thêm một bộ đưa cho Cố Vân Thanh: "Hôm nay cậu thay cái này đi, lần sau mua cái mới."
Cố Vân Thanh không biết người này rốt cuộc là có ý gì, nhận lấy đồ ngủ do dự một chút, ngón tay run rẩy cởi cúc áo.
Lúc Cố Vân Thanh thay quần áo, An Dương mới phát hiện trên thân thể trắng nõn của cậu trên dưới khắp nơi đều là vết bầm tím còn có vết trói nhàn nhạt.
Ngụy Trì, đồ cặn bã này thế mà cũng xuống tay được, cặn bã!
Thấy Cố Vân Thanh thay xong, An Dương leo lên giường nói với cậu: "Ngủ đi?"
Cố Vân Thanh sửng sốt một chút, ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn chậm rãi gật đầu.
An Dương đang định với tay ra để tắt đèn thì khung điện tử trong suốt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, dùng đồ vật bên trong ngăn kéo thứ ba ở tủ đầu giường làm chuyện không thể miêu tả với Cố Vân Thanh. Nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 100 điểm.】
Chờ chút! Chuyện không thể miêu tả là chuyện gì? Có thể để tôi xoát độ hảo cảm thật tốt hay không? Hệ thống, cậu ra đây cho tôi, ông đây không đánh chết cậu!