Sáng ngày hôm sau, khi Phòng Lưu gõ cửa phòng, tiện tay gõ tỉnh luôn hai người trong phòng.
Trì Võng vừa tỉnh lại thì thấy trong phòng thừa ra một người, cũng hơi bất ngờ: "Sao ngươi lại ở trong phòng ta?"
Tử An đã ngồi cả đêm trên ghế, bình tĩnh trả lời: "Trên người bần tăng một xu cũng không có, không trả nổi tiền phòng trong khách đi3m."
"Ta hỏi ngươi làm thế nào mà vào trong phòng ta được?" Nét mặt Trì Võng hơi khó hiểu, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Tử An nhớ lại tối qua tiểu nhị trong khách đi3m đã thấy hai người, cũng không nói dối: "Đêm qua Trì thí chủ lại mất khống chế, ta giữ ngươi lại, đưa ngươi về phòng, rồi tiện thể mượn một cái ghế để qua đêm."
Trong trí nhớ, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, Trì Võng híp mắt, nói: "Tại sao ta lại mất khống chế?"
"Bần tăng không tận mắt chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, e là cũng không biết nhiều hơn Trì thí chủ bao nhiêu." Hòa thượng không nói dối, nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật, "Nhưng bần tăng phát hiện, niệm "Kinh Kim Cang" cho ngươi hình như có chút tác dụng."
Lúc y mất khống chế, đúng là niệm kinh phật sẽ có tác dụng, cái này thì có thể xác nhận được, Trì Võng nửa tin nửa ngờ nói: "Ngươi ra ngoài, ta muốn thay y phục."
Phòng Lưu chờ ngoài cửa, thấy cửa mở ra, chuẩn bị chào Trì Võng bằng một nụ cười xán lạn, đột nhiên cứng đơ cả khóe miệng: "Ngươi? —— tại sao là ngươi? Cái tên da^ʍ tăng nhà ngươi, tại sao lại ngủ cả đêm trong phòng Tiểu Trì ca ca!?"
Phòng Lưu thẳng tay rút kiếm muốn chém người, sắc mặt Tử An lại có chút lạnh nhạt: "Thí chủ ăn nói cẩn thận, đừng tạo khẩu nghiệp."
Sau khi bị Trì Võng ở trong phòng ném một cái chén ra, đập vào đầu, Phòng Lưu mới thành thật lại.
Tâm tình Tử An dường như không tốt lắm, ngày thường hắn đều cư xử rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra xa cách, không chớp mắt đi qua người Phòng Lưu.
Trì Võng thay đổi y phục hôm qua ra, sắp xếp lại ký ức tối qua.
Đáng tiếc Sa Thạch không có ở đây, nếu có thì ít nhất y cũng có thể cùng Sa Thạch xác minh mọi chuyện.
Trong lúc y đang nhớ thương Sa Thạch, thanh âm trẻ con mang theo ngữ khí nhẹ nhàng vang lên: "Trì Võng, ta về rồi."
Đúng là cầu được ước thấy, nghe thấy Sa Thạch trở về, Trì Võng cũng cười theo: "Ngươi về đúng lúc lắm, xem giúp ta xem tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Sa Thạch khựng lại một cái: "Tối hôm qua á? Ta thăng cấp nên tắt máy nha, không biết gì hết."
Bây giờ Trì Võng cũng chỉ có thể nhận là bị sao quả tạ chiếu rồi, nhưng chỉ dựa vào trực giác y cũng thấy có gì đó sai sai rồi, đang suy nghĩ lại bị Sa Thạch cắt ngang.
"Ta mới học được mấy trò mới, ngươi... trước tiên mặc xong y phục đi đã! Rồi ta sẽ nói hết cho ngươi nghe." Sa Thạch trở về rất hớn hở, trong giọng nói cũng nghe ra ý cười: "Mặc chậm một chút cũng không sao, hí hí hí hí hí hí hí hí."
Lâu rồi chưa nghe thấy tiếng cười da^ʍ của Sa Thạch, Trì Võng thế mà lại hơi nhơ nhớ, nhưng Trì Võng là người có nguyên tắc, y biết Sa Thạch đang nhìn, động tác vù vù, nhanh chóng thắt chặt y phục.
"Đẹp!" Sa Thạch liên mồm khen ngợi, sau đó một chút lại nhỏ giọng ỉ ôi: "Trì Võng nha, hay hôm nay người mặc y phục màu đỏ hoa hải đường có được không? Ta chưa bao giờ thấy ngươi mặc y phục màu sắc rực rỡ, hiếm hoi lắm mới có ngày ngươi không dịch dung, mặc màu này thì đẹp lắm luôn ấy, cho ta ngắm chút thôi có được không?"
Bàn tay Trì Võng đang đặt cạnh y phục đỏ như hoa hải đường thì ngừng lại trong chốc lát, trong ánh mắt chờ mong của Sa Thạch, lật tay cầm một bộ y phục màu hoa sen lên.
Sa Thạch thất vọng gần chết, Trì Võng lại nói: "Ta cũng không thành thân, mặc y phục đỏ rực như thế làm gì?"
Nhưng nếu dùng gương mặt chân thật của Trì Võng, cho dù chỉ mặc y phục nhạt màu cũng vẫn cứ hút mắt như thường.
Phòng Lưu chờ mãi mới thấy y đi ra, đôi mắt lấp lánh sáng ngời: "Chào buổi sáng, Tiểu Trì ca ca."
Lúc dùng bữa sáng, Trì Võng gọi một bàn toàn chân gà, y và Phòng Lưu đều ăn được, nhìn sang phía đối diện thấy Tử An chỉ có thể ăn chay, cháo hoa thêm chút dưa muối, không hiểu sao lại thấy hả giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn hắn cao lớn như thế lại ngồi trên ghế húp cháo không, đúng là có chút đáng thương.
Phòng Lưu thân mật nói chuyện với Trì Võng, lúc quay đầu nói chuyện với Tử An thì tỏ ra khách khí, nhưng lại có chút lạnh nhạt khác với trước đây. Trong lúc ăn, Phòng Lưu im lặng đánh giá thần sắc hai người, thoáng an tâm một chút.
Nói thế nào thì nói, dù có là hòa thượng thì hắn cũng là một đại nam nhân, Tiểu Trì ca ca thế mà lại để cho hắn ngủ cùng phòng, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề.
Đúng lúc này, người trong Vô Chính Môn lại tới tìm Phòng Lưu, cắt ngang bữa sáng của họ: "Lưu công tử, trước cửa Lan Thiện Đường ở Kim Thành, có chưởng quỹ của Huyên Thảo Đường ở bắc cảnh tới, nói muốn bàn với Tiểu Trì đại phu về những việc cần làm để xử lý ôn dịch ở bắc cảnh này."
Phòng Lưu đặt đũa xuống: "Tìm thẳng Tiểu Trì ca ca của ta sao...? Thú vị, xem ra Huyên Thảo Đường vẫn luôn dè chừng chúng ta."
Đúng lúc này Sa Thạch lại chen mồm: "Trì Võng, trong lần thăng cấp này ta đã làm thêm được một số chuyện, ta đã giải mã được Chân Gà... không phải cái ngươi đang ăn, là Chân Gà âm hiểm kia cơ, cả đường luân chuyển năng lượng của nàng, cũng suy được ra một chuyện."
Vốn Trì Võng cũng không ăn nhiều, giờ đã dừng lại: "Chuyện gì?"
"Trong trận ôn dịch lần này, ngươi dùng danh nghĩa Lan Thiện Đường, đã hai lần tiên phong đưa ra phương thuốc, gây dựng được danh tiếng thần y, danh tiếng Lan Thiện Đường, khiến cho độ tin tưởng của dân chúng đã hơn hẳn trước đây. Nhờ vậy mà lần đầu tiên thanh danh của Lan Thiện Đường vượt xa Huyên Thảo Đường, nguyên nhân khiến ta chú ý đến chuyện này là vì: một phần nhỏ của năng lượng thế giới đã từ chỗ nàng chảy về phía chúng ta."
... Tại sao lại có liên quan đến Lan Thiện Đường? Trì Võng âm thầm suy nghĩ.
Phòng Lưu không biết được Trì Võng đang nói chuyện với Sa Thạch, cậu cho là Trì Võng đang im lặng, đoán là y không muốn, lập tức đứng dậy nói: "Huyên Thảo Đường đột nhiên tìm tới đúng là quá kỳ lạ, ta sẽ đi gặp hắn, rồi về sẽ bàn thêm với Tiểu Trì ca ca về chuyện này."
Phòng Lưu đi rồi, trên bàn chỉ còn lại Tử An ngồi đối diện y, đang ung dung thong thả húp cháo.
Thấy vậy, Trì Võng bèn tập trung nói chuyện với Sa Thạch, Sa Thạch nói: "Mà một bộ số liệu khác gần đây cũng xảy ra quá nhiều biến hóa, sau khi ta phân tích thì phát hiện, sau khi trận ôn dịch ở bắc cảnh bị phá giải, đã có một số bách tính không còn tin vào mấy trò lảm nhảm nói trời muốn Trọng triều phải vong. Sức ảnh hưởng của giày dép giáo đang giảm xuống, chuyện này là chắc chắn, nếu ngươi hoặc người của ngươi thanh trừ Thiên Sơn Giáo, thì ngươi có thể thu được một lượng năng lượng khổng lồ."
"Lan Thiện Đường trở thành y quán hàng đầu, tiêu diệt giày dép giáo bình ổn bắc cảnh." Trì Võng bắt đầu lập luận: "Hai chuyện này mới nhìn thì có vẻ không có liên hệ gì với nhau, nhưng lại đều có thể cung cấp năng lượng cho Chân Gà? Xem ra chúng ta cần phải thu thập thêm thông tin, mới có thể sắp xếp, suy đoán chính xác được."
Sa Thạch vội vã tiếp lời: "Đúng, chính là như vậy."
Cẩn thận xem xét lại tin báo của Sa Thạch một lần nữa, Trì Võng đột nhiên nói: "Sa Thạch, sao tự nhiên ngươi lại lợi hại như vậy? Mấy chuyện này trước đây ngươi có nghĩ vỡ đầu cũng không ra được, đột nhiên lại có thể tự suy luận ra được một ít?"
Sa Thạch kiêu ngạo nói: "Trong lần thăng cấp này ta đã cải thiện một số thứ. Ngoài việc nâng cấp tính toán đối với dòng chảy năng lượng của Chân Gà, còn cường hóa một chức năng đã bị ta tạm gác lại lúc trước. Hí hí hí hí hí hí hí, Trì Võng, bao giờ có cơ hội thích hợp, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem."
Trì Võng gật đầu, nhìn Tử An đã húp xong cháo, đang tĩnh tọa trước mặt, im hơi lặng tiếng nói với Sa Thạch: "Ngươi thử xem hồ sơ nhân vật của tên chậu tinh này giúp ta."
Tử An chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trì Võng: "Trì thí chủ, hôm nay có đi hành y cứu người không?"
Trì Võng trả lời như bình thường: "Ta muốn tâm sự với người đã phản lại Thiên Sơn Giáo, muốn biết rõ một số chuyện trong Thiên Sơn Giáo, tạm thời không đi đâu hết."
Tử An gật đầu, cáo từ: "Vậy ta đi Lan Thiện Đường hỗ trợ trước. Trì thí chủ, trạng vạng gặp lại."
Trì Võng vẫn luôn quan sát Tử An, phát hiện hắn bước đi vững vàng, không xuất hiện tình trạng giống như Bộ Nhiễm khi bị Sa Thạch phá giải, lúc đó thân thể Bộ Nhiễm gặp chút bệnh trạng.
Sa Thạch cũng đang thì thầm: "Tử An, cấp S, thân phận nhân vật: hòa thượng Thiền Quang Tự nhưng đang trú tại chùa khác. Trận doanh cống hiến: ý...?"
Dừng một chút, Sa Thạch kỳ quái nói: "Người Bộ Nhiễm trung thành là trưởng công chúa, cho dù hòa thượng này có không trung thành với Phật môn, nhưng tại sao lại là người trong trận doanh của ngươi?"
Trì Võng sửng sốt một chút, trong nháy mắt y phản ứng theo bản năng, không phải tiếp tục truy hỏi Sa Thạch, mà lập tức quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tử An.
Vai Tử An rất rộng, cho dù mặc tăng bào, cũng có thể nhìn thấy đường cong mượt mà trên thân thể hắn, là thân hình đặc biệt rắn chắc mạnh mẽ của người luyện võ.
Thân hình hắn cao lớn, còn có cái đầu bóng loáng, ở đâu cũng là hạc trong bầy gà.
Nhưng khoảng cách đã quá xa, thân hình cao lớn của hắn cũng chỉ còn lại một mẩu nho nhỏ, lúc Trì Võng quay đầu tìm hắn, hắn đã đi tới cuối đường.
"Ghê gớm á, Trì Võng! Ngươi câu được tên hòa thượng đó lúc nào thế?" Sa Thạch khoa trương thở dài: "Chưa nói tới, người xuất gia tứ đại giai không, ngươi thế mà lại có thể câu ra phàm tâm của hắn, ấn tượng của hắn đối với ngươi cực kỳ tốt, còn có thể nói là hơi thích..."
Trì Võng rất bất ngờ, thái độ của Tử An đối với y vẫn luôn ôn hòa tự tin, khắc kỷ thủ lễ. Không cố tình nói thêm với y mấy câu, cũng không cố tính tránh né y.
Nếu không phải Sa Thạch tuyệt đối không thể sai được, Trì Võng chắc chắn không bao giờ dám khẳng định hòa thượng này lại có ý với y.
"Nhưng dung mạo ngươi đẹp như vậy, ai lại không thích ngươi cơ chứ?" Sa Thạch líu lo nói: "Ta mà có thực thể, ta sẽ... ta sẽ chuẩn bị nước tắm cho ngươi mỗi ngày! Ai lại để cho ngươi phải tự mình ra tay chứ? Hầu hạ tắm rửa này, mặc y phục này, cái nào ta cũng nguyện ý, ta còn có thể chải tóc, tết thành bím tóc cho ngươi nữa cơ."
"Ai nha, lạc đề rồi. Ta muốn nói là, hòa thượng này ở cùng ngươi, ngủ phòng ngươi, đúng là có ý nghĩ.... Ớ?"
Sa Thạch khựng lại trong chốc lát, nhưng Trì Võng cũng không phát hiện ra.
Ánh mắt y vẫn đang đuổi theo bóng lưng của Tử An ở cuối đường, không hiểu sao hòa thượng này lại đột nhiên dừng bước.
Hắn đứng lại, quay đầu, tựa như đã quên mất vị trí của khách đi3m khi đã cách quá xa, nhưng cách xa như vậy, khách đi3m trong mắt hắn có lẽ cũng chỉ là một khối hộp nho nhỏ, người ngồi bên trong có lẽ cũng chỉ to bằng hạt gạo, với khoảng cách này thì hắn không thể thấy rõ ai đang ở bên trong.
Nhưng Trì Võng lại cảm thấy được, hòa thượng kia quay đầu lại là để nhìn y.
... Sau đó mới bước tiếp, rẽ qua góc tường, biến mất khỏi tầm mắt của y.
Trì Võng nhìn cuối đường đã không còn bóng dáng của hòa thượng, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác xa lạ, điều này khiến y thấy rất mâu thuẫn, đã lâu lắm rồi y không cảm thấy thế này.
"Trì Võng, trong hồ sơ này có mấy thứ rất kỳ quái, ta không chắc có phải ta bị nhầm không, nhưng ta thấy cứ nên nói trước với ngươi một tiếng thì hơn."
Thanh âm Sa Thạch hơi do dự: "Hòa thượng này có hai loại thiện cảm đối với ngươi. Một loại rất kỳ quái, màu xám. Loại khác chính là loại mà ta vừa nói với ngươi, tình cảm hắn dành cho ngươi bây giờ đã vượt qua tình bằng hữu bình thường, ừm... Tại sao lại thế này nhỉ?"
Trì Võng cũng không xoắn quẩy chuyện này quá lâu: "Hắn thực sự chỉ là một hòa thượng thôi sao... Nếu như hắn chỉ là một người bình thường như vậy, sao lại được bình xét đến cấp S?"
Câu này thì Sa Thạch cũng chịu chết, tuy ra nó đã thông minh hơn, nhưng bản chất vẫn là một nhóc ngốc manh nha.
Sa Thạch chỉ có thể nói ra những chuyện mình biết chắc chắn: "Hắn không giống Bộ Nhiễm, có mấy thứ ta xem cũng không hiểu, nhưng dựa theo dữ liệu gần đây nhất ta bắt được thì ừm,... hình như cũng liên quan đến ngươi đó Trì Võng."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sa Thạch: Ta sẵn lòng hầu ngươi tắm rửa! Sẵn lòng muốn chết luôn ý(≧▽≦)
Tử An:... Trì thí chủ,hệ thống của ngươi hoạt bát quá