Người con trai cả nhìn cô chằm chằm, ông ta tuyệt đối không phải đang đùa.
An Vân Sam mím môi, không nói gì.
Thay người khác đi nghĩa vụ quân sự thật hoang đường, nhưng từ tình huống hiện tại của cô mà nói, cô không có năng lực phản kháng lại ông ta, ông ta cũng không cho cô bất kì sự lựa chọn nào khác.
An Vân Sam là người suy nghĩ kĩ càng, không bao giờ làm việc bốc đồng, suy nghĩ một lúc, bây giờ ngoài việc đồng ý với ông ta ra cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tôi sẽ thay Tiểu Sơn đi nhập ngũ.” An Vân Sam bình tĩnh nói.
Trước khi cơ thể hồi phục như trước, chuyện gì cũng không thể kích động.
Người con cả sắc mặt dịu đi: “Như vậy là đúng rồi, trong ba năm cô chỉ cần không để ai phát hiện cô là nữ là được, chờ cô xuất ngũ trở về chúng tôi sẽ giúp cô tìm một gia đình tốt để ổn định cuộc sống.”
Giọng điệu của ông ta khiến An Vân Sam không khỏi nghĩ ngợi, hai năm trước khi còn ở lục địa của mình cô bị hiểu lầm là nam giới, chuyện này với cô cũng không khó, huống hồ cô cũng không biết bao giờ chuyện này mới kết thúc, quan trọng nhất là phải hiểu rõ tình hình!
Sau này cô mới nhận ra đây là một cái hố lớn!
Bà lão thấy vậy thì không nói gì nữa, người phụ nữ không biết xấu hổ này không thể làm vợ của Đại Sơn được, nhà cô ta chắc cũng chẳng đền bù, bây giờ cũng coi như còn chút tác dụng.
Gia đình bà lão không hiểu biết về luật pháp, con trai cả lại ích kỷ nên không nghĩ đến hậu quả.
An Vân Sam trái lại cảm thấy không ổn, nhưng từ mục đích của người con trai cả cô biết rằng mình không thể thuyết phục ông ta được, cô vẫn còn mơ hồ về nơi này, cũng không biết phải nói sao.
Tốt hơn là thuận theo tự nhiên, nói không chừng sự việc không đến mức tồi tệ như cô nghĩ.
Thật không ngờ, chuyện vô lý cứ như vậy được tạo ra.
Ngay lập tức, người con cả liền bí mật chôn cất An Tiểu Sơn, An Tiểu Sơn vẫn được chôn cất trong phần mộ nhà họ An nhưng không có mô đất hay bia mộ.
“Tiểu Sơn, con và anh trai con thân thiết nhất, bây giờ con mất rồi, anh con sẽ phải đi lính, nhà ta chỉ có hai con thôi, con đi rồi cũng không thể để anh con nhập ngũ được.” Người con cả ngồi xổm ở chỗ chôn cất Tiểu Sơn thấp giọng mà nói.
“Ba năm! Tiểu Sơn, bác hứa với con ba năm, đợi cô gái kia quay về bác nhất định sẽ tổ chức đám tang thật lớn cho con, bác sẽ không để người khác cười nhạo con.”
Phong tục trong thôn là người chết phải làm đám tang và phải chờ ba ngày sau mới được nhập quan, vì vậy ông ta cảm thấy có lỗi với Tiểu Sơn khi làm vậy, nhưng mà từ trước đến giờ Tiểu Sơn luôn hiếu thuận chắc sẽ không trách ông ta.
Vì để không thu hút sự chú ý, bà lão và người con thứ hai đều không đi, lúc này bà đang ngồi ở phía đông của căn phòng mà lau nước mắt, người con trai thứ hai cũng khóc mấy lần, họ đều cảm thấy có lỗi với An Tiểu Sơn, không được làm tang lễ đã đành, đằng này lại còn phải lén lén lút lút chôn cất, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác cả, nhà họ An chỉ còn một người con trai họ không thể để nó nhập ngũ nốt được.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày thứ hai, người anh cả liền bảo em mình cắt tóc cho An Vân Sam để giống với Tiểu Sơn của trước đây, đằng sau tóc được cắt rất xát, trên trán là vài sợi tóc ngắn.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, họ mới phát hiện ra cô gái này rất xịnh đẹp, nhưng lại đáng tiếc không biết giữ chừng mực, người anh cả thờ phào nhẹ nhõm, cô gái này cắt tóc ngắn đi thật sự rất giống con trai!
An Vân Sam nhìn mình trong gương, mặc dù chỉ có một mảnh tròn nhỏ, bề mặt còn bẩn nhưng từ chiếc gương vẫn nhìn ra được một người con trai rất đẹp!
Cô tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, thực ra cũng biết nguyên chủ rất xinh đẹp, dáng vẻ trung tính, cũng có thể nói nếu mặc trang phục nam giới thì thật sự sẽ không ai nhận ra cô là nữ, còn nếu để tóc dài thì lại là một cô gái xinh đẹp thướt tha.