Lục Đại Minh mở to hai mắt. Hắn vừa thấy cái gì vậy? Bột mì, còn có thịt… Thì ra đây chính là bánh bao thịt nha, là bánh bao thịt tản ra mùi thơm không gì sánh được.
Lần này hắn gặm một cách quý trọng vô cùng, ăn từng chút từng chút một. Bột mì mềm nhũn, cắn vào miệng có cảm giác mềm mại không gì sánh được.
Nó tiếc nuối không nỡ nuốt, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Yết hầu không có cảm giác đau rát chút nào, thật tuyệt.
Cuối cùng Lục Đại Minh cũng được ăn thịt, vị mặn mặn, thơm thơm, quan trọng nhất là còn có dầu bóng lưỡng.
Lục Thanh cũng thận trọng ăn một phần ba cái bánh bao thịt kia, cuối cùng cũng được ăn cái món bản thân thèm khát suốt bao nhiêu năm nay.
Lục Điềm Điềm thì dùng tờ báo lấy được ở nhà thôn y ra bọc kỹ cái bánh bao còn lại, nhét vào trong túi áo bông của Lục Thanh.
Lúc này Lục Thanh mới nhớ tới, hỏi: “Điềm Điềm, em ăn chưa?”
Lục Điềm Điềm gật đầu thật mạnh, đương nhiên là ăn rồi, ăn tới ngán luôn rồi.
Lục Đại Minh không tin: “Điềm Điềm, ở đây có tận hai cái, chắc chắn em chưa ăn rồi. Miếng này cho em, cha mẹ với em trai vẫn có thể chia ba như thường.”
Lục Điềm Điềm xua tay liên tục: “Anh, anh, em ăn rồi thật mà. Ông thôn y còn nói, sau này có thời gian ông ấy sẽ đi mua thêm ít thịt, tự gói bánh bao thịt ăn.”
Lục Đại Minh hâm mộ nhìn Điềm Điềm: “Điềm Điềm, ông thôn y còn cần người nữa không? Anh kêu bà nội gán nợ cả anh tới.”
“Bốp” Mới vừa nói xong đã bị Lục Thanh đập mạnh vào gáy, Lục Đại Minh ngơ ngác quay đầu nhìn Lục Thanh, ngu ngơ hỏi:
“Anh, sao anh lại đánh em?”
Lục Điềm Điềm cười cười, anh Đại Minh thật thú vị.
“Em đúng là đồ vô lương tâm, Điềm Điềm bị bán, cha mẹ khóc tới tê tâm liệt phế, thế mà em chỉ vì một miếng ăn đã muốn vứt bỏ cha mẹ sao?” Lục Thanh tức giận mắng.
Lục Đại Minh rụt cổ, hắn sai rồi, nhưng không thể để cha mẹ biết chuyện này được, nếu không chắc chắn hắn sẽ lại bị đánh một trận.
Tuy cha rất ít khi đánh bọn hắn, nhưng vừa đánh đã không nhẹ, hắn từng bị cha đánh mấy lần, đã sớm bị dọa sợ chết khϊếp.
“Anh cả, em sai rồi, anh về nhà đừng nói cho cha mẹ biết nha, nếu không mông em sẽ nở hoa mất.”
Lục Đại Minh cầu xin Lục Thanh.
“Vậy sau này em nói chuyện nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng có động một chút lại nói sạch sành sanh ra, làm được không?” Lục Thanh nghiêm túc hỏi.
“Được, được, chắc chắn là được.” Lục Đại Minh liên tục bảo đảm, đồng thời còn ghi nhớ lời cam đoan của mình trong lòng.
Điềm Điềm bị bà nội bán đi, mẹ khóc tới mắt sưng húp lên, vậy mà hắn còn định đâm một đao lên người mẹ, quá bất hiếu.
“Mau đi đào rau dại đi, em đào cho xong số lượng của em với Tiểu Minh, anh đi chặt củi.”
Lục Thanh nói.
Lục Đại Minh nhét miếng bánh bao thịt nho nhỏ cuối cùng vào trong miệng, còn mυ'ŧ tay mấy lần, mãi tới khi ngón tay bị mυ'ŧ sạch bách rồi mới dừng lại.
Lục Thanh thì không trẻ con như thế, sau khi ăn xong, hắn trực tiếp cầm dao bầu lên bắt đầu chặt củi.
Bé trai mười một tuổi cũng bắt đầu có sức khỏe, chẳng bao lâu đã chặt đủ số lượng, bó củi lại.
Hắn dùng sợi dây buộc chặt bó củi, nhưng không đeo lên lưng ngay mà tiếp tục đốn cây bổ củi tiếp.
Lục Đại Minh không hiểu: “Anh, anh còn chặt thêm làm gì? Chặt chừng đó đủ số lượng hôm nay rồi nha.”
“Chặt cho Điềm Điềm, thôn y già rồi, Điềm Điềm lại còn nhỏ, sau này anh sẽ bao trọn cả việc củi lửa nhà thôn y.”