Đại Minh Tiểu Minh vuốt cái bụng hơi nhô lên, chạy vào nhà:
“Điềm Điềm, hôm nay cuối cùng bọn anh cũng được ăn no, ngày mai bọn anh sẽ đào nhiều rau dại một chút mua bút chì cho em.”
Tam lang và tam nương cũng cười vui vẻ đi tới. Bọn nhỏ có thể ăn nó, đúng là chuyện đáng mừng.
Tam nương sờ trán Điềm Điềm: “Ừm, còn hơi nóng, hẳn chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ không sao.”
Lục tam lang cũng gật đầu: “Điềm Điềm, ngày mai cha sẽ đi xin giáo viên cho con nghỉ một hôm, chờ khi hết bệnh rồi lại đi học.”
Nhưng Lục Điềm Điềm lắc đầu nói: “Cha, con đã biết hết rồi, cha để anh trai đi học đi.”
“Gì? Con mới đi học có một tháng, sao lại biết hết được?” Lục tam lang lắp bắp kinh hãi.
“Cha, thật sự, chương trình tiểu học quá đơn giản, chỉ mới một tháng con đã học xong hết rồi. Không tin chờ khi con khỏi bệnh lại kêu giáo viên kiểm tra.”
Như vậy ư? Lục tam lang biết từ trước tới nay con gái chưa từng nói dối, nếu con bé đã nói biết thì chắc chắn là biết thật.
Nhưng bọn họ đã đóng học phí rồi, không lý do gì lại không đi học nha. Lục tam lang lại hướng tầm mắt về phía ba thằng nhóc bên cạnh.
Lục Thanh vội vàng xua tay: “Cha, con đã mười một tuổi rồi, nếu đi học tiểu học sẽ bị người ta cười chết.”
Lục tam lang gật đầu, nhìn về phía Đại Minh với Tiểu Minh.
Đại Minh vội vàng xua tay: “Cha, cha đừng nhìn con, con ngu ngốc, có đi học cũng chỉ tổ phí tiền.”
Lục tam lang gật đầu, con trai chính hắn hắn cũng biết, xem ra chỉ có thể là Tiểu Minh.
“Tiểu Minh, con có muốn đi học không?”
Thật ra Tiểu Minh cũng muốn đi học. Mỗi ngày khi Điềm Điềm tan học về nhà, nó đều nhìn Điềm Điềm làm bài tập, thuận tiện bản thân cũng biết được mấy chữ.
Nhưng nếu nó gật đầu, chẳng phải Điềm Điềm sẽ không được đi học nữa ư? Cho nên nó vẫn lắc đầu.
“Cha, để Điềm Điềm học đi, Điềm Điềm rất thông minh, mỗi khi về nhà đều dạy con.”
“Thằng nhóc này, em gái con biết hết rồi, nếu không đi học sẽ lãng phí tiền. Nhanh nhẹn chút, học hay không? Không học thì cha đi xin lại học phí.”
Lục tam lang mất kiên nhẫn nói.
“Nhưng mà con muốn học cũng không có sách nha.” Tiểu Minh bày ra vẻ mặt đau khổ nói.
“Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, em đọc chung một cuốn sách với Thiết Đản đi, chẳng phải em với Thiết Đản rất thân thiết ư?”
Tiểu Minh gật đầu, chỉ có thể như vậy. Nhưng nếu nó đi học thì ai sẽ đào rau dại đây?
Dù sao Đại Minh với Tiểu Minh cũng là song bào thai, em trai đang nghĩ gì trong lòng, Đại Minh cũng biết được.
“Tiểu Minh, phần rau dại của em để anh đào. Cha đã nói rồi, chỉ đào đủ phần nhà mình là được rồi.”
Lục Thanh cũng gật đầu nói: “Anh cũng sẽ đào giúp, dù sao thì anh cũng chỉ cần chặt đủ phần củi nhà mình thôi.”
Lục Điềm Điềm há to miệng. Rốt cuộc trong lúc cô ngủ đã có chuyện gì xảy ra? Hay là phân nhà rồi?
Tiểu Minh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy vẻ mặt Điềm Điềm cũng biết em gái đang tò mò.
Nó vội vàng miêu tả lại lời cha nói, lời bà nội nói, còn cả lời ông nội nữa, sinh động như thật, làm Lục Điềm Điềm vui tới độ chỉ hận không thể hát vang một khúc.
Tam nương lại lạnh mặt: “Điềm Điềm, sao vợ bác cả đánh con mà con không nói cho mẹ?”
Lục Điềm Điềm ngốc trệ ra một chút, đây là chuyện đời trước, sao giờ mẹ lại nói?