Tình Cũ

Chương 26: Bữa ăn không hề mong muốn

Nhưng Lam Cảnh Tường đang mông lung phía bên kia vẫn chỉ nghe câu được câu chăng, chẳng có mấy câu vào đầu, đôi lúc vẫn nghiêng sang phía thư kí hỏi hai bọn họ nói gì khiến nữ thư kí bên cạnh cũng chỉ biết mỉm cười thuật lại với cô rồi chăm chú nghe tiếp tục.

Buổi thảo luận của bọn họ cuối cùng cũng xong, tất cả mọi người đều mệt mỏi căng thẳng, nhà thiết kế Brian sau khi bàn giao lại cho phía Châu Tuấn Dương cũng nhanh chóng trở về khách sạn để bay trở lại Pháp định cư. Lam Cảnh Tường nãy giờ vẫn luôn mệt mỏi cuối cùng cũng có thể dời đi, tránh để người khác biết được những suy nghĩ ngu ngốc của mình, huống hồ người thâm sâu như Châu Tuấn Dương cô tuyệt đối không thể đấu lại với anh được.

Lam Cảnh Tường đang chuẩn bị bước vào trong xe liền được Châu Tuấn Dương gọi lại:

- Cô Lam, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa tối được không, chúc mừng cho sự hợp tác thành công này!

- Tôi không uống rượu.

- Anh biết em không uống rượu, chúng ta chỉ là cùng nhau ngồi ăn cơm thôi, cùng cả mọi người nữa, em đừng từ chối anh được không, anh đã rất lâu chưa đến thành phố B, muốn ăn vài món quen một chút.

Lam Cảnh Tường cuối cùng cũng đành nhượng bộ, nói với thư kí bên cạnh gọi điện đặt một bàn ăn dành cho tám người. Khi mọi người di chuyển đến nhà hàng thì bàn đã được lên sẵn, những món ăn cũng mang đậm nét nhẹ nhàng của mâm cơm gia đình, không quá cầu kì cũng không quá đắt đỏ, đi đường xa cộng với một ngày làm việc căng thẳng không nghỉ ngơi nhiều, mọi người đều đã mệt, đều chăm chú dùng bữa, thi thoảng liền nhẹ nhàng cùng nhau nói những câu chuyện nhỏ để giải tỏa bớt áp lực công việc.

Đoàn người của Châu Tuấn Dương đi công tác đã đặt khách sạn, thật trùng hợp khách sạn đó cũng là của nhà họ Lam, chỉ có điều Lam Cảnh Tường không muốn nhắc đến, chỉ có thể ngồi yên dùng bữa, đối với bữa ăn này, Lam Cảnh Tường không mấy hứng thú, thậm chí còn thấy rất bức bối, bởi lý do khiến cô không thoải mái chính là người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây.

Anh liên tục tỏ ra ân cần quan tâm với cô, nhưng thực chất ra, cô vốn dĩ không cần điều đấy, lúc trước cô đã từng vì anh mà rung động, nhưng bây giờ anh mới bù đắp thì có phải đã quá muộn màng, trái tim của cô đã vụn cô làm sao muốn cho anh cơ hội mà hàn gắn lại chứ. Lam Cảnh Tường cô điều quan trọng nhất khi đó chỉ có một câu, nhưng anh lại không tin tưởng cô. Kể từ lúc đó, cô đã buông bỏ rồi.

Châu Tuấn Dương cũng dường như hiểu được ngổn ngang của cô. Anh nhẹ nhàng cùng cô vừa ăn vừa nói chuyện. Muốn cùng cô cải thiện thêm mối quan hệ của hai người, bởi lần này khi gặp lại được cô, với anh quả nhiên như một điều hạnh phúc vỡ òa.

Anh nhớ lại ngày hôm đó khi cô dời đi, anh không tin vào những điều anh mới được nghe cũng như những thứ anh tận mắt thấy. Người anh cứ nghĩ là người đáng để anh trân trọng lại chính là người anh muốn bóp chết nhất, còn một người phụ nữ vô tội anh lại bóp chết cô từ khi bước chân vào chính ngôi nhà của mình.

- Tiểu Tường, em ăn nhiều vào, gần đây em tốt không, anh đã tìm em rất nhiều nơi nhưng không hề có tin tức.

- Vẫn sống.

- Anh biết, là anh không tốt, hiện tại chúng ta cùng hợp tác chung, em có thể sẽ gặp lại anh nhiều, chúng ta, bỏ qua những điều trước đây, cùng hợp tác vui vẻ được không?

- Châu tổng yên tâm, Lam thị cũng cần kiến tiền, chỉ cần là việc hợp tác liên quan đến công việc, bên phía Lam thị nhất định sẽ hỗ trợ nhiệt tình.

- Vậy chúng ta trao đổi..

- Tiểu Nhu, mang rượu lại mời Châu tổng một ly, sau này mọi vấn đề Châu tổng cứ liên hệ với cô ấy, sau khi cô ấy báo cáo tôi sẽ trực tiếp chỉ đạo. - Lam Cảnh Tường nhanh chóng cắt lời của Châu Tuấn Dương.

Châu Tuấn Dương anh sững sờ bởi câu nói của cô, anh vốn dĩ biết từ lúc gặp lại nhau đến giờ cô chưa từng vồn vã với anh, đến bữa ăn này cũng là hết sức khó khăn mới có thể cùng cô ngồi chung một chỗ, nhưng dường như với cô, anh không nên tồn tại. Nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng của Lam Cảnh Tường anh biết có lẽ khúc mắc của cô và anh không thể sớm giải quyết trong vòng ngày một ngày hai được, nhưng anh nguyện dành cả đời để có thể níu kéo lại cô.

Lam Cảnh Tường vừa ăn vừa nói một vài câu cùng với trợ lý Tiểu Nhu bên cạnh, cũng rất khách sáo, báo với mọi người rằng họ đã đặt khách sạn của Lam thị sẽ được nâng cấp phòng đã chuẩn bị sẵn cho mọi người nghỉ ngơi đêm nay, có thể điều kiện không tốt lắm, mong mọi người có thể thông cảm. Còn ngày mai mời mọi người đến phía công ty để có thể cùng nhau bàn lại một lần về phương án trước khi có thể bước vào thực hiện.

Châu Tuấn Dương nghe được những lời Lam Cảnh Tường nói liền nhận lời, chuyến đi này anh đã cho trợ lý đặt phòng trước nhưng không thể nói rằng để có thể tiếp cận với cô nhiều hơn thì anh cũng vẫn sẽ chấp nhận, mặt dày. Nếu cô không mời anh cũng muốn lấy đó làm lý do để có thể ở gần cô thêm một chút.

Ngày hôm nay Lam Cảnh Tường trở về tâm trạng lại nặng trĩu đi rất nhiều, bởi vì cô gặp lại anh, lúc đó cô đã tự lừa dối mình rất nhiều, rằng cô không còn chút nhớ nhung gì đến anh nữa, thậm chí cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng ai mà biết được khi trở về, còn lại một mình cô trong căn phòng này cô lại nhớ đến anh nhiều đến vậy. Mới vài tháng không gặp, anh lại gầy đi rồi, khuôn mặt anh cho dù hốc hác đi rất nhiều nhưng cũng không thể thay đổi được vẻ đẹp trai của chính anh. Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, Lam Cảnh Tường, vẫn là nhẹ nhàng bắt máy nói với phía đầu nghe bên kia:

- Lý Bách Hàng, anh ấy tìm thấy em rồi!

- Em không sao chứ?

- Em cũng nghĩ mình không sao, chỉ là nhìn thấy anh ấy rồi tâm trạng em lại không bình thản được nữa.

- Anh đã từng hỏi em rồi, em yêu cậu ấy đúng không, nhưng khi đó em không trả lời, anh biết em nhất định sẽ yêu cậu ấy nên bản thân em bao nhiêu thời gian ở bên cạnh cậu ấy đều là chịu đựng, nhưng Cảnh Tường à, anh vẫn khuyên em cho cậu ấy một cơ hội đi được không? Hai người vẫn luôn là có tình với nhau mà.

- Anh.

- Anh luôn ủng hộ em, cố lên, hai người đều có dằn vặt riêng của mình, có thể là do một vài hiểu lầm không đáng có, nhưng nếu hóa giải được để ở bên nhau không phải sẽ tốt hơn sao?

Lam Cảnh Tường lại rơi vào yên lặng, cô đương nhiên hiểu tâm tư của Châu Tuấn Dương, nhưng cô cũng khó nói lên nỗi lòng của mình, đó không phải tình yêu hay thù hận, đó là cả tính mạng của ba Mạc của cô, cô nếu chấp nhận anh thì đối với người ba ấy cô phải đối diện như nào?