Ngu Hân Nghiên hừ lạnh hai tiếng, lộ ra tư thái cao cao tại thượng.
Thấy Ngu Chi không nói gì, cô ta lạnh giọng quát: "Có nghe thấy không?”
Ngu Chi bĩu môi: "Đúng lúc tôi cũng không thích người khác biết tôi có một người em gái như cô, tôi còn cảm thấy xấu hổ.”
Nghe Ngu Chi nói mình xấu hổ, Ngu Hân Nghiên lập tức nổi giận: "Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!”
Ngu Chi cũng không sợ cô ta, tiếp tục gằn từng chữ nói:
"Ngu Hân Nghiên, mẹ cô là tiểu tam, bà ta cướp đàn ông của người khác. Mà cô cũng là con riêng, giống như cô là không thể để người khác nhìn thấy. Cho nên nếu cô tìm tôi gây phiền toái, tôi cũng sẽ không khách khí với cô.”
Ngu Chi tuy rằng ngữ khí mềm mại, nhưng lời nói ra lại từng chữ cứa vào tim cô ta.
Vẻ mặt Ngu Hân Nghiên có chút lùi bước.
Nếu Ngu Chi thật sự đem chuyện này nói ra, vậy cô ta cũng không thể học được ở trường này nữa.
“Cô……..”
Ngu Hân Nghiên vốn là tới uy hϊếp Ngu Chi, không nghĩ tới lại bị uy hϊếp, cô ta không dám nói tiếp nữa nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy.
Giống như là ăn một mất mát câm.
Lúc này Lương Bội đi tới.
Một tay liền đem Ngu Chi kéo đến phía sau mình.
“Ngu Hân Nghiên, cậu làm gì vậy?”
Ngu Hân Nghiên vốn tâm tình không tốt, thấy người khác xen vào việc của mình càng thêm không kiên nhẫn:
"Không liên quan đến cậu, ít tới quản chuyện của tôi.”
Lương Bội kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười: "Sao không liên quan đến tôi, bây giờ cậu đang bắt nạt bạn cùng bàn của tôi, chuyện hôm nay tôi quyết định rồi.”
Ngu Hân Nghiên trào phúng nói:
"Lương Bội, tôi biết cậu thích Tống Hàng, nhưng Tống Hàng chính là thích tôi, cậu có thể thế nào? Anh ta hôm nay còn muốn cùng Phó Kỳ đi tham gia tiệc chúc mừng của tôi. Cậu có thời gian cùng tôi ở chỗ này đối nghịch, không bằng nghĩ biện pháp như thế nào trở thành nữ tính một chút đi, anh bạn à!"
Nói xong Ngu Hân Nghiên liền vẻ mặt đắc ý rời đi.
Ngu Chi lo lắng nhìn bạn cùng bàn của cô, vốn tưởng rằng cô ấy sẽ tức giận, ai biết Lương Bội một chút cũng không thèm để ý.
Chờ Ngu Hân Nghiên đi rồi, Lương Bội mới phục hồi tinh thần lại hỏi cô:
"Sao cậu lại trêu chọc tiểu công chúa này?”
“Không biết, không quen cô ta."
Vẻ mặt Ngu Chi lúc này có chút kiêu ngạo.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn Ngu Chi đối với hai mẹ con cô ta đều là tránh xa, nhưng Ngu Hân Nghiên mỗi lần đều muốn tìm cô gây phiền toái.
Trước kia ở Ngu gia cô không có cách nào, nhưng là hiện tại cô cùng Ngu gia không còn có bất kỳ quan hệ gì, tự nhiên sẽ không lại nhường nhịn cô ta.
“Lần sau nếu cô ta bắt nạt cậu, cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu.”
“Cô không bắt nạt tôi được.”
Ngu Chi biết Ngu Hân Nghiên lo lắng cái gì, cho nên cô căn bản không sợ cô ta.
Lương Bội đánh giá Ngu Chi từ trên xuống dưới một phen, chỉ cảm thấy trên người cô viết đầy mấy chữ to "Tôi rất dễ bắt nạt", đối với lời cô vừa nói hiển nhiên hoàn toàn không tin.
Ngu Chi cũng lười giải thích, cô biết Lương Bội cũng có lòng tốt, cho nên vẫn nghiêm túc nói một tiếng: "Cảm ơn cậu.”
Lương Bội tùy ý đặt một tay lên vai cô: "Cái này có gì phải cảm ơn, người Ngu Hân Nghiên ghét chính là bạn của tôi.”
Ngu Chi: "......”
Phương thức kết giao bạn bè của người này thật đúng là kì lạ, hơn nữa miệng cũng rất cứng rắn.
Sợ tài xế chờ lâu, Ngu Chi vội vã nói:
"Thời gian không còn sớm, tôi về nhà trước.”
“Vậy tốt xấu gì cũng là bạn bè, không để lại phương thức liên lạc?”