Tập Truyện Cấm Kỵ Yêu Đương Lén Lút

Quyển 1– Chương 4

"Cao Thuỵ, cái tên khốn này, mau buông tôi ra! Đồ khốn, đáng ghét… ưm a…" Tống Đình Hoan dùng tất cả những từ mà mình có thể nghĩ ra để mắng con riêng, nhưng đáng tiếc không có chút lực sát thương nào với người đàn ông này, ngược lại còn tăng thêm tình thú.

Cao Thụy đè gáy của mẹ nhỏ lại để anh có thể đâm mạnh hơn, khàn giọng nói: "Mắng tiếp nào, mẹ càng mắng tôi càng thích, tôi thích nghe mẹ mắng." Nói xong liền dùng dươиɠ ѵậŧ thô to đâm mạnh mấy cái, chứng tỏ anh không nói dối.

Tống Đình Hoan bị hành hạ đến bật khóc: "Hu hu, biếи ŧɦái, buông tôi ra, ưm a!"

Vừa khóc vừa run rẩy đạt cao trào trong vòng tay của người đàn ông, hoa huyệt phun dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt quần của hai người.

Cảm nhận dươиɠ ѵậŧ bị một dòng chất lỏng nóng bỏng tưới lên, Cao Thụy vô cùng kinh ngạc, ôm lấy mẹ nhỏ của mình càng hôn mãnh liệt hơn, "Mẹ còn cãi bướng nói không thích, mau nhìn xem, con còn chưa đυ.ng vào mà đã cao trào rồi, sướиɠ lắm đúng không?"

"Hu hu, cậu cút đi, đừng có sờ tôi!" Tống Đình Hoan bị phản ứng dâʍ đãиɠ của chính mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đánh mạnh vào lòng ngực của con riêng, nhưng lâu giống như làm nũng với người yêu vậy.

Cao Thụy cười ôm chặt lấy cậu, hôn lên cổ cậu: "Mẹ nhỏ thật là nhạy cảm, chỉ mới cọ xát mà đã cao trào rồi. Mấy năm nay nhất định mẹ rất cô đơn trống trải! Lão già kia đúng là không biết tốt xấu, có người vợ xinh đẹp như mẹ nhưng không biết tận hưởng, sau này hãy để con thay ông ta thực hiện nghĩa vụ của một người chồng nha! Con cam đoan sẽ làm mẹ sướиɠ đến tận trời."

"Ưm a… không cần cậu… tránh ra… a a…" Tống Đình Hoan nhịn không được cả người đều run rẩy, sức lực tránh né và từ chối càng ngày càng yếu, cuối cùng bị người đàn ông nắm lấy tay đặt lên miệng hôn, bị dươиɠ ѵậŧ thô to cọ xát, lại đạt cao trào đến mấy lần, cả người trở nên mềm nhũn ngã vào lòng con riêng, khuôn mắt đỏ bừng thở dốc, khóe mắt đuôi máy đều nhuốm đầy vẻ xuân tình, vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Cao Thụy không đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ nữa, chỉ ôm người vào lòng, hôn cậu một cách cẩn thận, Tống Đình Hoàn cảm nhận được thái độ trân quý này, sự phản kháng cũng không còn kịch liệt nữa.

"Ưm, xin cậu, Tiểu Thụy, thả tôi ra, mẹ chồng sẽ đến đây ngay…" Cậu nghẹn ngào cầu xin con riêng, hy vọng anh có thể kết thúc chuyện nực cười này.

Vốn Cao Thụy cũng không định làm gì mẹ nhỏ của mình ở đây, chẳng qua là muốn hưởng chút ngọt ngào, thấy người trong lòng đã bị mình lăn lộn đến mệt chết cũng chịu buông tay ra. Nhưng lúc này quần áo của hai người đều rất xộc xệch, dưới quần thì ướt sũng, vừa nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện tốt gì.

"Mẹ nhỏ, bên dưới chảy rất nhiều nước, nhìn kìa, làm ướt quần của con riêng rồi." Cao Thụy vui vẻ nhìn Tống Đình Hoan xấu hổ, tiếp tục trêu chọc cậu.

Tống Đình Hoan đã nhìn thấy từ lâu, né tránh ánh mắt của người đàn ông, lấy tạp dề xuống, đưa cho con riêng một cái, "Cậu mặc tạm đi, bị nhìn thấy thì không hay."

"Được, còn là đồ đôi, tôi thích." Cao Thụy cười tủm tỉm nói.

Giọng nam trong trẻo vang lên bên tai Tống Đình Hoan, khiến cậu nhớ tới tiếng rêи ɾỉ và hít thở vô cùng gợi cảm của con riêng khi anh ôm mình, còn có cảm giác ngứa ngáy trong hoa huyệt.

Xong rồi, cậu vậy mà đã bị người ta câu dẫn thành đồ dâʍ đãиɠ, vừa nghĩ tới chuyện đó đã chảy đầy nước, Tống Đình Hoan suy sụp nghĩ.