Mới sáng sớm, khi Tống Thi Ngọc bước vào công ty, cậu mở máy tính ra định làm việc như một người cần cù bán mình cho tư bản, cậu chợt chú ý tới một thứ nằm trên bàn làm việc của mình.
Cậu cầm nó lên mới biết là một kiện hàng, vì được đóng gói bằng nhiều lớp nên cậu không thấy được gì, cũng không biết trong này có gì.
Cậu nhớ là mình không hề mua đồ online… ai gửi nó cho cậu thế này?
Tống Thi Ngọc tò mò, sốt ruột nên cầm kéo cắt lớp đóng gói ra, thấy được thứ bên trong, đó là một xấp giấy hơi cứng.
Lòng cậu lại càng khó hiểu, cậu lấy xấp giấy đó ra ngay trong văn phòng, sau khi thấy được nội dụng của xấp giấy, cậu vội nhét vào túi đóng gói như mới gặp ma.
Tiểu Trần ngồi bên cạnh không thấy được những gì trên giấy, chỉ thấy Tống Thị Ngọc hoảng hốt như vậy, cũng tò mò hỏi: “Cậu sao thế? Trên đó có gì?”
Vẻ mặt của Tống Thi Ngọc tái xanh rồi trắng bệch, cậu cứng đờ gượng gạo đáp: “Không sao, vài thứ nhảm nhí thôi.”
Cậu không dám nói rằng đó là ảnh chụp.
Cậu cất xấp ảnh đi, suy nghĩ một lát, cảm thấy để nó trong văn phòng không an toàn, bèn nhét vào túi công văn rồi đặt trong WC.
Cùng lúc đó, một cặp song sinh vô cùng giống nhau đang ngồi trước máy tính, say sưa quan sát hình ảnh trên đó. Đó là một đoạn video được trích xuất từ camera, hai người cùng thấy hàng loạt phản ứng của Tống Thi Ngọc sau khi nhìn thấy ảnh chụp, bọn họ mỉm cười bí hiểm.
Như thể đã thấy được hình ảnh khiến lòng người sungsướиɠ, người anh kéo cà vạt trên cổ, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vật lớn bên dưới đũng quần cũng giương cao lên.
Sáu năm không gặp, không ngờ mình lại có thể gặp lại em ấy ở công ty, thế thì em ngoan ngoãn vểnh mông chờ bị cᏂị©Ꮒ đi…
Trong gian phòng riêng ở WC, Tống Thi Ngọc còn chưa biết tai họa lớn sắp đến gần. Cậu lại lấy xấp ảnh chụp kia ra, sau khi thấy được nội dung trên ảnh thì lòng buồn rười rượi, tuyệt vọng không thôi.
Thật sự là… ảnh chụp cậu từng làʍ t̠ìиɦ với Thẩm Hạo vào sáu năm trước.
Có tấm chụp lúc bọn họ là trên sofa, tấm thì chụp ở phòng ngủ, ban công. Khi đó, Tống Thi Ngọc còn mảnh khảnh yếu ớt, không khác gì con gà con trước mặt Thẩm Hạo cao to cường tráng. Thẩm Hạo nắm lấy cái eo nhỏ của cậu, miệng nhỏ sưng đỏ bên dưới bị dươиɠ ѵậŧ cắm rút, chẳng biết vẻ mặt khi đó của cậu là sung sướиɠ hay đau đớn.
Tống Thi Ngọc cẩn thận sắp xếp lại mới phát hiện góc nhìn của ảnh chụp rất kỳ lạ.