Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 7: Chương 7

Cô mang chiếc bụng trống rỗng trèo lên giường.

Vì lạ chỗ nên chưa quen, phải mất đến nửa tiếng Triệu Uyển Dư mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ khi có tiếng chuông điện thoại phá đám, Triệu Uyển Dư mới thò tay ra khỏi chăn, mò tìm điện thoại.

Theo thói quen, cô không nhìn tên người gọi, giọng nói có chút uể oải.

"Văn kiện tôi đã gửi email rồi, có thể cho tôi lạm quyền đến muộn được không?"

Giờ này chỉ có thể là kẻ đẩy công ty lên đầu cô gọi đến thôi.

Bắt cô kiêm luôn chức tổng giám đốc thay anh ta, đây là bóc lột sức lao động chứ còn gì nữa!

“Giờ tôi mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi!”

Thấy bên kia im lặng không trả lời, cô nghĩ hẳn là anh ta đã đồng ý, vừa định dập máy thì đầu dây bên kia đột nhiên lên tiếng.

"Là tôi."

Giọng nói hết sức trầm ấm, nếu là người khác, Triệu Uyển Dư sẽ không tiếc mà khen rằng giọng có tố chất, nhưng người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là tên ác ma Hoắc Lãng Triết, giọng anh ta có hay tới đâu cũng sẽ trở nên quỷ dị hệt như tính cách của anh ta vậy.

“Có chuyện gì? Giờ này sao gọi cho tôi!” Triệu Uyển Dư nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 rưỡi sáng!

"Cô quên mất vị trí của mình à?”

“Thưa ngài, tôi không phải ba chân bốn cẳng.

Vừa làm luật sư vừa làm thư ký cá nhân cho anh được.

Không phải đã ngầm hiểu là công việc của tôi sẽ bắt đầu khi kết thúc giờ hành chính sao?” Ý là tới 5 giờ chiều đó tên kia!!!

“Mở cửa!” Hoắc Lãng Triết bình thản lên tiếng.

Chìa khoá phòng anh cầm trên tay nhưng cửa vẫn không thể mở ra.

“Hả?” Triệu Uyển Dư còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc có chút chập chờn hỏi lại.

Hoắc Lãng Triết dường như đã mất kiên nhẫn: “Đừng bắt tôi nói lại lần nữa!”

Đừng tưởng tôi nhịn mà nghĩ mình là đấng tối cao!Ra lệnh gì chứ?

Còn đang thầm chửi, bên ngoài đã nghe thấy tiếng đập cửa.

Lúc này cô mới giật mình nhớ ra, hôm qua đã khoá trái cửa.

Không lẽ suốt từ nãy tới giờ anh ta đứng ở ngoài nói chuyện điện thoại với cô….ôi điên mất!

Triệu Uyển Dư lập tức xuống giường, còn chưa kịp chải lại tóc đã vội gỡ miếng giấy ra khỏi thanh nắm cửa.

Đây chính là bí quyết mà cô được tên sếp tồi tệ kia truyền lại.

Anh ta nói chỉ cần nhét giấy vào giữa chỗ hở của nút chốt thì dù người khác có cậy khoá cũng không thể mở được, cô đã bán tín bán nghi nhưng đã thực hiện suốt một năm, không ngờ hôm nay được tận mắt chứng thực.

Quả nhiên là không lừa cô!

Cửa phòng vừa mới hé, Hoắc Lãng Triết liền đẩy cửa đi vào.

“Đây là phòng tôi, ai cho em quyền đóng nó lại?”

“Không lẽ tôi mở cửa ra, làm gì cũng mở của ra hả?” Triệu Uyển Dư không chút kiêng nể nói.

Hoắc Lãng Triết ném chìa khoá phòng lên giường, sáng sớm đã bị cô chọc điên, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy.

“Vậy em làm gì mà tôi ngay cả có chìa khoá cũng không vào được?”

Triệu Uyển Dư nhún vai, “Làm thế nào kệ tôi!” Cô mở tủ, lấy ra bộ đồ công sở của mình, “Tốt nhất dặn người làm nhỏ bé Lệ Lệ gì đó của anh, đừng lên đây gây sự.

Tôi không rảnh để đấu võ mồm với cô ta đâu.”

“Cô ta gây sự với em?”

“Tôi nói gì thì anh cũng đâu tin.” Triệu Uyển Dư cười khẩy.

“Tôi nói là mình không tin em lúc nào?”

Câu nói này của Hoắc Lãng Triết suýt làm cô bật cười thành tiếng, cô tiến lên, vỗ vỗ vào vai Hoắc Lãng Triết: “Tin sao còn hỏi lại? Hoắc Lãng Triết à, anh đừng giả bộ đối tốt với tôi!”

“Em…” Hoắc Lãng Triết nghẹn cứng họng, còn chưa lên tiếng cô đã quay người vào nhà tắm, kéo kín rèm lại.

Anh khó chịu mở tủ lấy bộ vest.

Trước giờ chưa từng có ai dám làm trái ý anh, lại càng không có ai dám mỉa mai, nói anh không phải như thế này mà là như thế kia.

Vậy mà Triệu Uyển Dư cô, không chút kiêng dè, năm lần bảy lượt đối đầu với anh.

Xem ra anh quá dịu dàng với cô rồi.

Hoắc Lãng Triết không nán lại thêm, cần đồ rồi đi ra ngoài.

—————

Quả nhiên, mấy ngày sau đó cuộc sống của Triệu Uyển Dư đảo lộn, xoay vòng vòng như chong chóng.

Ngay khi kết thúc công việc ở công ty, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Triệu Uyển Dư đã phải chạy tới Hoắc thị, bắt đầu công việc ‘chân sai’ cho Hoắc Lãng Triết.

Lấy tài liệu lên cho hắn ký, đem những tập tài liệu cũ cất xuống kho, pha trà, lau dọn phòng….

Những công việc này không phải là của người khác sao? Tại sao lại đổ lên đầu cô? Trợ lý Tư Phong mấy ngày nay mặt mũi cũng không thấy, hay Hoắc Lãng Triết cho anh ta tan làm sớm, rồi vắt bút ngồi kia sai khiến cô.

“Chỗ này tại sao vẫn còn bụi như vậy? Luật sư Triệu, tốc độ làm việc của cô kém quá rồi đó?” Hoắc Lãng Triết gõ tay vào giá bút trên bàn, nói.

Triệu Uyển Dư đang lau cửa, nghe thấy câu này thì kìm chế không nổi, cơn tức dồn nén suốt ba ngày qua ập tới, chiếc khăn lau không cánh mà bay thẳng tới trước bàn Hoắc Lãng Triết.

“Mẹ nó! Anh bị điên à!” Triệu Uyển Dư hét lên.

“Tôi còn chưa đi tới chỗ bàn của anh thì sao mà lau được.

Hoắc Lãng Triết, có phải anh muốn bức điên tôi không? Bây giờ đã là 9 giờ tối rồi, anh cứ ngồi lì một đống như vậy, rốt cuộc còn muốn tôi làm đến bao giờ? Nhân viên dọn dẹp đâu mà bắt tôi làm những việc này? Phòng anh ở tầng 18, kho lưu trữ thì ở tận dưới tầng 13, anh có biết vì thang máy dành cho nhân viên quá đông nên tôi phải đi thang bộ xuống đó không? Suốt ba ngày đi tới đi lui, hết công việc ở công ty rồi lại chạy tới đây để anh hành hạ, chân tôi bây giờ ngay cả đứng còn không vững.

Đến cả thời gian ăn một cái bánh mì cũng chẳng có.

Bàn làm việc của anh còn chưa giăng tơ đã là may.

Bụi! Bụi! Bụi! Cái gì nữa!”

Ấm ức suốt mấy ngày qua, cuối cùng cũng giải toả được.

Triệu Uyển Dư rất nhanh đã khôi phục được tâm trạng, đi tới nhặt lại chiếc khăn lau.

Hoắc Lãng Triết ngồi im nghe cô xả giận một tràng, bấy giờ mới lên tiếng.

“Sao không đi thang máy dành cho cấp trên?”

Thật ra lượng công việc của anh gần đây rất bận rộn, tài liệu lẫn hợp đồng cần anh xem chất như núi, chưa kể đã mấy hôm không về nhà.

Không phải muốn ép cô phát điên, mà là muốn lấy cớ bắt cô ở lại, cho anh nhìn lâu hơn một chút.

Nhưng xem ra cách làm của anh quá cực đoan rồi.

Triệu Uyển Dư không đáp, tập chung lau cái giá bút mà vừa rồi tên điên nào đó chê bụi.

“Phải đi thang bộ tại sao không nói với tôi?”

“….”

không thấy cô trả lời, Hoắc Lãng Triết lại hỏi “Mấy hôm nay em không ăn uống gì à?”

“Hoắc tổng!” Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng lau xong, nói: “Không cần giả bộ quan tâm, tôi thành ra như này không phải là nhờ ơn của anh sao?”

“Em đang giận à?”

“Mắc mớ gì phải giận anh!”

“Dư!”

Triệu Uyển Dư nhất thời chấn động, có phải cô nghe nhầm không? Hoắc Lãng Triết, anh ta vừa gọi cô là gì? Dư? Không phải nó là cách gọi từ bốn năm trước của anh ta sao!

Cô còn đang thầm nhủ bản thân rằng đã nghe nhầm thì Hoắc Lãng Triết lại lên tiếng, lần này dịu dàng là thật, một nửa chọc ghẹo cũng không có: “Em về đi.”

“Hả?” Triệu Uyển Dư ngạc nhiên, hỏi lại: “Anh bảo tôi về? Tức là giờ tôi có thể về đúng không!”

“Ừ, về đi!”

Triệu Uyển Dư khẽ cười, xem ra sau khi nghe cô chửi, đầu óc của Hoắc Lãng Triết coi bộ đã sáng sủa hơn rồi! Triệu Uyển Dư không nói thêm gì nữa, liền nhanh tay cầm lấy túi sách, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

“Về đâu? Em không cần tôi nhắc lại chứ?” Anh sợ cô hiểu lầm mà không quay về biệc thự riêng của anh, bèn nói.

“Biết!”

Căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh.

Không còn tiếng lau chùi soàn soạt, tiếng thở dài cứ ba phút lại phát ra từ người con gái kia nữa.

Đáy lòng không hiểu sao lại có chút mất mát khó tả.

Hoắc Lãng Triết nhìn chiếc khăn lau cô vắt trên giá bút thì khẽ cười.

Thoát khỏi anh khiến cô vui đến mức quên đem nó ra ngoài sao?.