Trời Vừa Rạng, Nắng Vừa Lên - Y Nương

Chương 1: Chấp niệm mười năm cất giấu

Chân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng.

Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào.

“Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh.

Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh.

Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?”

“Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời.

Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ.

Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là con. Đúng hơn thì coi Điềm Thuỵ như cái máy rút tiền. Anh cật lực làm việc, một ngày 16 tiếng cũng không đủ để đáp ứng cái nhà kia.

Anh cũng có bạn gái, nhưng mà có thể cô ấy không chịu được cảnh gia đình Điềm Thuỵ như vậy, cộng thêm lượng làm việc lại nặng không có thời gian chăm sóc bạn gái. Nên hai người cũng chia tay sau một năm quen nhau.

Thực ra, Điềm Thuỵ rất trầm lặng cũng ít khi chia sẻ với ai. Mãi cho đến lúc anh quen người bạn gái kia mới thấy có sức sống một chút, sau này chia tay lại thấy anh còn tệ hơn ban đầu.

Tại sao Sơ Tình biết rõ như vậy ư? Vì Cô rất yêu Điềm Thuỵ, yêu anh ấy hẳn mười năm.

Chấp niệm cô luôn giấu kín sâu trong tim mình.

Ngày Điềm Thuỵ mất không có lấy một người thân đến nhận xác của anh. Mà cũng đúng họ xem anh như sự phiền phức mà nhỉ? Là bậc cha mẹ sao lại có thể lạnh nhạt như thế?

Sơ Tình làm thủ tục cũng như nhập liệm cho anh.

Khá ít người đến thăm, trong đó có bạn gái cũ của Điềm Thuỵ. Cô ấy tâm sự, khoảng thời gian quen Điềm Thuỵ có thấy anh phải uống thuốc an thần, cũng phát hiện bệnh án bị trầm cảm.

Cô ấy nói rằng cô thích Điềm Thuỵ vì ngoại hình, cũng vì công việc của anh rất đáng để khoe với bạn bè. Nhưng sau một thời gian, cô nhận ra được ở bên Điềm Thuỵ không được anh chăm sóc, anh khá ít nói, có một lần gặp người nhà anh, bảo cô là bạn gái sau này có thể là vợ cũng phải có trách nhiệm hiếu thuận ba mẹ, nói cô cho ít tiền. Cô thấy không chịu được như vậy nên mới phải chia tay

Hẳn anh phải nặng nề, bất lực lắm, rất cố gắng rất nỗ lực để sống đến hôm nay. Thế mà…

Ngày anh đi là một buổi tối rất đẹp có trăng có sao. Nhưng… vào ngày đẹp trời đó Sơ Tình lại mất đi Điềm Thuỵ.

‘Liệu em có thể một lần nữa thấy anh không, Điềm Thuỵ? Rất muốn để anh biết được nỗi niềm của em, nhưng em hết cơ hội rồi, vĩnh viễn em chẳng thể gặp được anh nữa.’

‘Điềm Thuỵ, bây giờ anh hãy bình yên, ngủ ngon như đúng cái tên của mình. Nếu như có thể quay lại, em sẽ can đảm đến bên cạnh và yêu anh’.

————-

“Sơ Tình, cậu mà còn không tỉnh Bà La Sát vào thấy cậu như vậy sẽ mắng chết cậu” Một giọng nói nhanh nhảu lọt vào tai cô.

Sơ Tình ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn người con gái trước mặt.

“Thanh Hoa?” Cô đặt câu hỏi nghi vấn.

“Cậu ngủ đến quên mất mình lại ai luôn hả?” Thanh Hoa đưa tay nhéo má cô.

“Aa!!”

Ánh mắt Sơ Tình loé lên vẻ vui mừng. Có lẽ ông trời nghe được tâm tư, nên cho cô quay lại quá khứ đây mà.

Sơ Tình lại nhìn ngày tháng trên bảng, 20/10/2013. Cô đã quay lại mười năm trước sao?

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Theo sau giáo viên là chàng trai cao ráo, tóc mái hơi dài phủ trước mặt.

Hốc mắt cô nóng lên, mím chặt môi lại. Là Điềm Thuỵ.

“Điềm Thuỵ sẽ bắt đầu học lại cùng chúng ta từ học kì này. Nhưng bài vở còn thiếu trước đó, em mượn bạn bè trong lớp. Có gì không hiểu hãy đến hỏi cô!”

Điềm Thuỵ lặng lẽ gật đầu. Giáo viên lại chỉ điểm anh ngồi bàn phía sau lưng cô.

Ánh mắt Sơ Tình từ lúc anh bước vào chưa từng rời khỏi. Điềm Thuỵ cũng chạm phải ánh mắtcô, cũng không lâu lắm anh đã đi thẳng xuống bàn mình.

Nhớ lại lúc trước, Điềm Thuỵ có chút trầm lặng nhưng không phải kiểu người lạnh lùng, vẫn là thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cũng chơi thể thao, cũng là một học bá. Sau này, cô mới dần thấy tâm trạng của anh trở nên uể oải, mệt mỏi.

Cho dù là gì, nếu đã được quay lại. Cô không muốn kết quả kia lặp lại một lần nữa. Nếu không chắc chắn cô cũng sẽ không gánh chịu nổi.