Ruột Bông Rách

Chương 41

Tiểu Ngô đầu tiên gật đầu theo thói quen, sau đó mới kịp phản ứng: "Chuẩn bị thêm một bản? Có văn bản bàn giao nào khác cần bổ sung không ạ?"

Kiều Nam Kỳ vẫn nhìn vào trong phòng bệnh.

Người đàn ông đang điên khùng chật vật trong phòng kia là cha y, nhưng y lại giống như đang vô cùng hưởng thụ thưởng thức cả màn này, ánh mắt bình tĩnh tập trung không dời đi.

Y biết bản thân đã mấy ngày không khống chế nổi.

Những cảm xúc tiêu cực giống như vỡ đê mà ập tới, mặc dù tối qua y đã ở nhà Lục Tinh Bình điều chỉnh rất kây, mặc dù y biết suy nghĩ của mình sẽ mang lại hậu quả gì.....

Nhưng y vẫn không thể nhịn được.

Giống như hôm nay tới nơi này, rõ ràng sau khi đạt được mục tiêu, y phải quên đi những quá khứ do Hạ Nam mang tới, nhưng tối hôm qua y lại mơ thấy Kiều An Tình, khoảnh khắc khi bà nhảy xuống trước mặt y. Sau khi kiềm chế cả buổi sáng, cuối cùng y vẫn tới đây, ngắm nhìn trò hề của Hạ Nam.

Nhìn lâu như vậy, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

"...... Tiên sinh?"

Kiều Nam Kỳ nói: "Không phải văn kiện bàn giao. Là thỏa thuận, đưa cho Triệu Vanh ký, trước kia cậu cũng đã từng làm loại tương tự."

Tiểu Ngô lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, lúc này mới nhớ tới lần cuối cùng giúp Kiều Nam Kỳ đặc biệt chuyển bị là khi nào ---- khoảng hơn 1 năm trước khi ký thỏa thuận hôn nhân.

Kiều Nam Kỳ nói từng chữ một: "Chuẩn bị một bản đi."

"Trên đó viết cái gì tôi sẽ nói cho cậu."

-

Thứ hai.

Cuối thu rốt cuộc cũng kết thúc sau một trận mưa kéo dài ngày hôm qua, mặt trời sáng sớm vừa mới mọc, phản chiếu một tầng sương mù mỏ bao phủ toàn bộ Dương Thành. Đợi sương mù tan đi, không khí lại lạnh lẽo như cũ.

Người đi đường vội vàng như tạo ra một bức tranh đầu đông đầy sức sống nhưng lại lem luốc nỗi cô đơn.

Tổng công ty Kiều gia có rất nhiều người ra vào, Triệu Vanh đi lại trong dòng người, thỉnh thoảng còn cảm nhận được ánh mắt người khác quay đầu lại nhìn mình.

Cậu hơi cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Vừa bước vào lầu một, đã nhìn thấy Tiểu Ngô đang ở quầy lễ tân chán nản chờ đợi mình.

Bên cạnh Tiểu Ngô không có ai.

Triệu Vanh đã chuẩn bị tốt để hôm nay dây dưa với Kiều Nam Kỳ, giờ phút này chợt nhìn thấy chỉ có Tiểu Ngô ở đó, cậu lại có chút giật mình.

"Triệu tiên sinh," Tiểu Ngô bước tới đón cậu, tầm mắt rơi vào khăn quàng cổ quấn quanh cổ Triệu Vanh, "Bên ngoài hạ nhiệt độ sao?"

Triệu Vanh đã vào công ty được một khoảng thời gian, quan hệ với Tiểu Ngô không tệ, Tiểu Ngô cũng biết cậu cũng tốt tính cho nên lúc này mới thoải mái như vậy.

Nhưng không biết vì sao, ánh mắt của Tiểu Ngô hôm nay có chút lập lòe, cậu chàng nhìn Triệu Vanh, muốn nói lại thôi, rồi lại hỏi ra vấn đề như vậy.

Triệu Vanh lắc đầu: "Vẫn như vậy, hôm nay mới vừa hạ nhiệt độ thôi, chỉ là tôi sợ lạnh."

Tiểu Ngô đi ở đằng trước dẫn cậu lên lầu: "Tôi đã chuẩn bị xong tài liệu cùng hồ sơ bàn giao cổ phần rồi, ngài đi lên cùng tôi đi."

Triệu Vanh hôm nay tới để làm việc này, cho nên tự nhiên đi theo.

Cậu vốn dĩ cho rằng sẽ tới phòng hành chính hoặc phòng họp nào đó, nhưng không ngờ Tiểu Ngô lại dẫn cậu tới khu vực nghỉ ngơi ở gần tầng một.

Khu nghỉ ngơi này thật ra giống như một căn hộ cao cấp, thường được dùng cho những người điều hành công ty và những người phải tiếp đón long trọng. Tuy rằng đôi khi sẽ sử dụng để làm những việc khác, nhưng đa số thời gian đều không dùng tới.

Triệu Vanh chưa bao giờ tới đây, nhưng cũng biết nơi này không dùng cho việc công. Cậu thấy Tiểu Ngô dẫn mình tới một căn hộ ở tầng cao, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, giống như có thể ở đó bất kỳ lúc nào. Không có ai, chỉ có tài liệu cần thiết được đặt trên bàn dài trong phòng khách.

Tiểu Ngô bước tới, trải đống tài liệu ra: "Ngài xem còn vấn đề gì không?"

Cậu hỏi: "Tôi chỉ tới lấy văn kiện thôi mà? Sao lại ở đây?"

Động tác của Tiểu Ngô dừng lại, buông lỏng tay khiến văn kiện rớt lại trên bàn. Cậu chàng vội vàng nhặt lên, nhanh chóng sắp xếp lại rồi trả lời: "Tiên sinh nói khu vực văn phòng đã chật kín, ngài chỉ tới để đối chiếu giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, không cần dùng phòng họp."

Cậu chàng sau khi sắp xếp xong đống văn kiện, nhanh chóng nói: "Triệu tiên sinh, ngài tới nhìn đi, tôi còn bận việc khác."

Triệu Vanh mới vừa cảm thấy Tiểu Ngô lỗ mãng hơn bình thường, thì người kia đã vội vàng rời đi, sợ mình khiến người ta trễ việc riêng nên cậu không hỏi thêm câu nào nữa.

Tiểu Ngô rời đi, chung quanh chỉ còn lại một mình cậu, thật yên tĩnh.

Cậu ngồi xuống trước bàn dài, một mình bắt đầu cẩn thận kiểm tra những tài liệu cần thiết. Cậu đã sớm muốn rời khỏi nơi này cho nên lúc xem vô cùng nghiêm túc, ánh mắt quét liên tục trên những tờ giấy.

Cũng không biết qua bao lâu, khoảng chừng mười phút hơn, cũng có lẽ đã mấy chục phút.

Triệu Vanh thu hồi ánh mắt, duỗi ngừa, đứng lên định dọn đống văn kiện này mang đi.

Nhưng cậu mới vừa đứng lên, chợt liếc mắt, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa không biết từ lúc nào.

Kiều Nam Kỳ hôm nay vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, loại vải đắt tiền và sang trọng tôn lên những đường nét trên cơ thể, cúc trên cùng không cài, ẩn giấu giữa đoan chính vài phần tùy hứng.

Y cầm trên tay một sấp giấy mỏng, tay khác cầm một cái túi, không biết bên trong đựng cái gì.

Y cứ đứng dựa vào cửa như thế nhìn Triệu Vanh.

Triệu Vanh căn bản không nghe được tiếng động gì, cho nên không biết người này tới từ khi nào.

Ánh mắt vừa chuyển sang nhìn đã đυ.ng phải tầm mắt của Kiều Nam Kỳ.

Có lẽ do bất chợt không kịp phòng bị, cũng có thể do lâu rồi không thấy Kiều Nam Kỳ ăn mặc chỉnh tề khó nắm bắt như vậy, cậu vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cầm văn kiện trên bàn định rời đi.

"Tôi làm xong rồi, đi trước đây."

Kiều Nam Kỳ chỉ nhehj nhang dặt túi giấy mình mang theo xuống, xoay người đóng cửa lại.

Khoảnh khắc khi cửa đóng lại, Triệu Vanh nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.

Ánh mắt khi Kiều Nam Kỳ nhìn về phía cậu thật nặng nề.

"Triệu Vanh," Y nói với giọng điệu đầy quan tâm, "Em ăn sáng chưa?"

Triệu Vanh giật mình.

Kiều Nam Kỳ đi đến trước bàn dài, lấy đồ trong túi ra. Mùi thơm bay ra, cậu lúc này mới phát hiện, thứ Kiều Nam Kỳ mang tới là một bát cháo.

"Tôi đã hỏi bác sĩ, đau dạy dày không có cách nào nhanh chóng trị tận gốc, cần phải từ từ chăm sóc."

Y đặt hai chồng giấy sang một bên, mở bát cháo này ra rồi đẩy tới trước mặt Triệu Vanh, lại nghiêm túc lấy ra đồ dùng để ăn. Có lẽ do chưa từng làm việc như vậy, cho nên hành vi đầy xa lạ và lúng túng, yên lặng một hồi mới lấy ra được tất cả mọi thứ.

Triệu Vanh nhìn y làm như vậy, vốn định mở miệng hỏi lại quên mất mình định hỏi gì.

Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ làm những chuyện như vậy.

Cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy Kiều Nam Kỳ thế này.

Cho nên trong đầu trống rỗng nhìn Kiều Nam Kỳ làm xong mọi việc, mới từ từ nhắm mắt lại, vứt bỏ mớ hỗn độn trong lòng.

Một lúc sau, cậu mới hạ giọng nói: "Kiều Nam Kỳ, tôi......"

"Em nếu không thích ăn món cháo này, tôi có thể dặn người đi mua cái khác, tôi cũng có thể tự đi mua." Kiều Nam Kỳ như biết cậu muốn nói gì, lập tức mở miệng cắt ngang lời, "Dạ dày của em không khỏe, anh sẽ giúp từ từ hồi phục, tôi biết rất nhiều."

"Em muốn đi đâu chơi, đi cùng Phương Trác Quần, đi cùng Lưu Thuận, đi quán bar ---- đều được cả, muốn tôi đi cùng em, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian. Chỉ cần em có thể về nhà."

"Tôi....." Y dừng lại một chút, sự sắc bén trước kia đã bị kiềm chế lại hết, "Tôi sẽ không nói những lời này nữua. Tôi biết mình trước kia tốt, cho nên về sau em nói gì, tôi đều sẽ nghe, đều sẽ sửa."

Y đặt sấp giấy kia trước mặt Triệu Vanh --- đó là một bản thỏa thuận.

Một thỏa thuận còn dày hơn so với một năm trước ký với Triệu Vanh.

Y đi vòng qua bàn dài tới bên người Triệu Vanh.

Có lẽ sự im lặng lúc này của Triệu Vanh làm cho y có chút tin tưởng, cũng có thể do y muốn làm như vậy, y ôm Triệu Vanh từ phía sau, thì thầm vào tai cậu: "Tôi đã bảo Tiểu Ngô chuẩn bị một bản thỏa thuận hôn nhân mới. Trong đó có những gì tôi có, còn có Trần gia, em muốn bổ sung đều có thể nói với tôi."

Y giống như đang dụ dỗ Triệu Vanh: "Ngoan chút nhé, ký đi, chúng ta về sau... Sẽ trải qua cùng nhau."

Lần trước gặp mặt là ở hành lang hẹp dài trước nhà vệ sinh của quán bar, dưới ánh sáng mờ ảo, Triệu Vanh đã từng ngăn cản Kiều Nam Kỳ nói, cái gì cũng không nghe.

Lần này, cậu không có ngắt lời Kiều Nam Kỳ, thậm chí không có đẩy Kiều Nam Kỳ ra.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền tới từ phía sau, hơi thở ấm áp của Kiều Nam Kỳ phả vào bên tai cậu.

Cậu không có nhìn bản thỏa thuận hôn nhân kia, chỉ lặng lẽ nhìn bát cháo, nghe những thứ mà Kiều Nam Kỳ ở trong trí nhớ không có khả năng sẽ nói ra.

Nếu đổi lại là người khác được Kiều Nam Kỳ đứng ở đây thì thầm, có lẽ là một 'Vinh dự' cực lớn.

Triệu Vanh lại không nhúc nhích.

Cậu biết Kiều Nam Kỳ đang ôm mình từ phía sau, nhưng vào lúc đó, cận cảm nhận được cách tiếp cận giống như người yêu mà mình chưa từng trải qua, lại cảm thấy trong lòng chẳng có chút xúc động nào.

Chỉ là có chút kinh ngạc, cho nên trong lúc nhất thời không có né tránh.

Cậu thích người này nhiều năm như vậy, cho dù rời đi rồi, chắc cũng phải có cảm giác với cái ôm thế này.

Nhưng cậu không có.

Sao lại không thể đến sớm hơn một chút chứ.

Nếu điều này tới sớm hơn chừng hai tháng. Không, một tháng cũng được, thậm chí ở ngày hôm đó, giữa buổi xa hoa trụy lạc ấy, Kiều Nam Kỳ mở lời tỏ tình đều được.

Cậu nghĩ.

"Tôi ăn sáng rồi." Cậu nói rất chậm rãi, "Cám ơn anh."

Kiều Nam Kỳ rõ ràng đã dừng lại một chút khi cậu nói 'Cám ơn', tiếng 'Cám ơn' này của Triệu Vanh hoàn toàn không có ngữ điệu dịu dàng như bình thường, ngược lại còn có chút lạnh lùng, như chứa cả hầm băng trong đó.

Cậu thở dài, ăn ngay nói thật: "Cám ơn anh, ít nhất để tôi biết được, tôi hơn một năm nay, đã quan trọng hơn so với một con chó."

"Tôi không phải ----"

"Tôi không muốn ký. Anh luôn rất hào phóng, tiền trước kia chuyển cho tôi cũng chưa bao giờ bủn xỉn, điều khoản trong thỏa thuận này nhất định rất tốt, nhưng tôi vẫn không muốn ký."

Cậu nhìn bộ quần áo trên người Kiều Nam Kỳ mình đã từng cẩn thận lựa chọn, "Anh mặc sơ mi trắng rất đẹp, nhưng tôi lại không muốn tốn thêm một hai năm nữa để cẩn thận lựa đồ phù hợp với anh."

Cậu nói xong, chậm rãi đẩy Kiều Nam Kỳ ra, cầm lấy văn kiện trên bàn đi về phía cửa. Trong lúc di chuyển, cánh tay không cẩn thận làm rơi bản thỏa thuận trên bàn, làm giấy tờ rơi lung tung trên mặt đất.

Cháo nóng vẫn bốc khói nghi ngút trên bàn không được ai để ý tới.

Kiều Nam Kỳ chết trân tại chỗ.

Triệu Vanh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Nhưng khi cậu bước tới trước cửa, xoay tay nắm, nhưng động tác mở cửa lại đột nhiên dừng lại.

Cậu nhớ tới vừa rồi Kiều Nam Kỳ khi đi vào, đã có tiếng khóa cửa.

Cậu lại nghĩ tới Tiểu Ngô khi dẫn mình tới nơi này, ánh mắt vẫn luôn trốn tránh.

Suy đoán nực cười này thật ra rất vô lý, nhưng những gì đã trải qua làm Triệu Vanh lần đầu tiên nghĩ tới khả năng này.

Cậu nhìn thoáng qua chốt cửa đã bị khóa bằng mật mã từ bên trong, quay đầy lại đối diện với ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, không thể tưởng tượng nói: "..... Anh đang làm gì!?"

Kiều Nam Kỳ hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống thu thập những tờ thỏa thuận bị rơi rải rác trên mặt đất lên.

Y cầm bản thỏa thuận kia, từ từ đi tới trước mặt Triệu Vanh. Y đưa văn kiện tới trước mặt Triệu Vanh rồi nói với giọng bình tĩnh: "Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn em nhìn kỹ thứ này, không tốn nhiều thời gian đâu."

Lần này giọng điệu của y đã trở về nghiêm nghị như ngày xưa ở trong công ty, biểu tình uể oải, nốt ruồi nhạt nơi cuối mắt càng thêm tăm tối.

Rõ ràng là không vui, nhưng lại khác hoàn toàn mấy hôm trước ở quán bar cam tâm tình nguyện uống rượu cả đêm.

Y không có nói thẳng, nhưng đáp án lại rõ như ban ngày.

Triệu Vanh nhìn thoáng qua văn kiện trong tay, sau đó lại nhìn cửa không thể mở kia.

Cậu biết Kiều Nam Kỳ thực sự sẽ không tới nổi không mở cửa cho mình, nhưng dùng cách này để cậu ở lại xem bản thỏa thuận này kỹ hơn, thật sự quá xấu hổ.

- -- Sao lại thành ra thế này chứ?

Lúc cậu dọn ra khỏi nhà Kiều Nam Kỳ, trong đầu đã nghĩ đến vô số khả năng để kết thúc mối quan hệ này giữa mình và Kiều Nam Kỳ.

Khi sống chung dưới một mái nhà không nhận được bất kỳ sự chú ý nào, hiện tại không thể giữ lại sự bình thản của việc chia tay trong hòa bình.

Duc có cố gắng tới đâu, cậu cũng không thể kìm nén nổi cơn tức giận đang ập tới.

Sau khi nhìn cánh cửa không thể mở ra kia một hồi lâu, cậu lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cậu thậm chí không định thử mật khẩu, chỉ là hất tay vứt bản thỏa thuận này trước mặt Kiều Nam Kỳ.

Tiếng giấy bay tán loạn vang lên hết lần này tới lần khác.

Giữa lúc giấy trắng đang bay tứ tung, cậu lấy di động từ trong túi ra.

Còn chưa kịp mở giao diện gọi điện, Kiều Nam Kỳ đột nhiên ở lúc những tờ giấy đang bay tứ tung ấy, giật lấy chiếc điện thoại.

Sau đó ném lên sô pha cách xa nơi này.

Động tác của người này quá nhanh, Triệu Vanh căn bản không kịp ngăn cản, di động đã bị ném đi xa.

Cậu nhấc chân định đi vòng qua Kiều Nam Kỳ lấy di động về, Kiều Nam Kỳ lại chặn ở trước mặt cậu.

Triệu Vanh cắn răng: "...... KIỀU NAM KỲ!"

Hốc mắt Kiều Nam Kỳ dường như có chút đỏ lên.

Y đứng trước mặt Triệu Vanh giữa những tờ giấy đang vương vải trên sàn, vẫn giống như trước kia, hơi cụp mắt nhìn Triệu Vanh, nhưng lại không hề bình tĩnh.

Triệu Vanh cười.

Cậu biết hôm nay không có cách nào để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình.

"Được rồi, tới, anh không phải muốn nói chuyện trước tiếp sao? Nói đi."

Cậu cười lạnh, ngược lại đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, gằn từng chữ một: "Anh thật sự thích tôi sao?"

Mặc dù bây giờ tức thế nào cũng chỉ có thể cười, không đợi Kiều Nam Kỳ trả lời, cậu liền giành cơ hội nói trước: "Cho tới bây giờ, có khả năng có thể đi. Nhưng mà Kiều đại thiếu à, Kiều tiên sinh hỡi, anh hiện tại nói thích tôi, đối với anh như ban ân huệ, nhưng mà đối với tôi ấy...."

"Nó hài hước lắm."

Nếu chỉ là không thích, vậy mười một năm hơn này cùng lắm chỉ là tình nguyện theo đuổi, như thiêu thân lao vào lửa. Kiều Nam Kỳ chưa từng thích cậu, tất cả đều do lỗi của cậu, có thể nói cậu đáng đời.

Nhưng nói là nói như thế, Triệu Vanh không hối hận.

Suy cho cùng thiêu thân dù có lao vào lửa, thì đó cũng là mạng sống của nó.

Nhưng Kiều Nam Kỳ thích cậu, biết mà còn cố làm, là mặc kệ và khinh thường cậu.

"Thích dạng gì? Là ở ngày tuyết lớn anh thất hứa để mặc tôi cả ngày không nhận điện thoại? Thích là cái kiểu trước nay chưa một lần đeo nhẫn cưới? Thích là nuôi tôi như tình nhân rồi giải quyết nhu cầu xong rồi đi? Thích là để tôi đi đưa đón anh cùng Lục Tinh Bình đến triển lãm piano à? Hay hày suốt ngày nói tôi rác rưởi ---- Ưm!"

Kiều Nam Kỳ cậu nói, ánh mắt càng thêm giãy dụa. Đợi tới khi Triệu Vanh nói tới hai từ 'Rác rưởi', Kiều Nam Kỳ dường như không kiềm nén nổi mà đột nhiên đè cậu lại.

Người này sử dụng lực còn mạnh và nhanh hơn trước, trong khoảnh khắc đã dẩy cậu dựa vào cửa. Bọn họ giẫm lên những trang giấy rơi tán loạn trên mặt đất, trong tiếng rột roạt, Kiều Nam Kỳ trong nháy mắt ấn bả vai Triệu Vanh, hơi cúi đầu hôn lên môi muốn đẩy những lời nói này trở về.

Triệu Vanh trước nay đều chưa bao giờ thắng được y.

Nụ hôn này như phát huy thói quen trong tiềm thức đã bồi dưỡng hơn một năm uqa, được bao bọc trong nóng bỏng chưa từng có, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Triệu Vanh tránh không được, dứt khoác bất chấp tất cả, canh vào lúc người này dùng môi cạy môi mình ra mà cắn thật mạnh xuống.

Cậu không biết mình cắn trúng đầu lưỡi hay môi dưới của người này, cậu chỉ cảm thấy mùi máu tươi thoang thoảng, Kiều Nam Kỳ cho dù đau cũng không ư ử một tiếng, thậm chí còn không lùi bước.

Vẫn hôn cậu không dựa vào bất kỳ quy luật nào.

Triệu Vanh không muốn bản thân chật vật trước mặt người này.

Cậu dứt khoác dựa vào cửa không di chuyển.

Khoảnh khắc này rất ngắn nhưng lại trôi qua rất chậm.

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Cậu nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sau khi chia tay rồi vẫn hôn mình như vậy, rõ ràng vẫn giống như trước đây, chỉ là cảm thấy bọn họ cáu kỉnh cãi nhau, mà chưa bao giờ nghiêm túc tôn trọng việc cậu rời đi.

Cậu nghĩ tới Lục Tinh Bình nói cậu phải nghĩ thật kỹ khi thực hiện chuyện hôn ước.

Cậu còn nghĩ tới thái độ giờ phút này của Kiều Nam Kỳ đối với mình, vậy thái độ của Kiều Nam Kỳ đối với Lục Tinh Bình lại là sao chứ?

Còn có những tờ trong bản thỏa thuận hôn nhân bị bọn họ đạp dưới chân, nhìn qua còn hào phóng hơn trước, nhưng thực chất chỉ là một l*иg giam.

Từng câu nói không làm việc đàng hoàng, rác rưởi, ruột bông rách.....

.......

Trong giây lát.

Có lẽ là cảm nhận được thái độ tiêu cực của Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ cứng người dừng lại.

Triệu Vanh thở dốc dựa vào cửa, Kiều Nam Kỳ mới lập tức thu hồi sự mất không chế vừa rồi, rồi thật cẩn thận mà ôm lấy cậu, giọng khàn khàn như đang tỏ ra yếu đuối.

Thậm chí còn có chút cầu xin ẩn trong đó.

"Em có cảm giác," Y nói, "Em thích tôi, Triệu Vanh."

Triệu Vanh ngửa đầu, nhắm hai mắt, điều hòa lại hơi thở.

Cậu thừa nhận: "Tôi đã từng thích anh."

Đôi mắt Kiều Nam Kỳ hơi sáng lên,

Triệu Vanh lại đổi chủ đề.

"Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi."

"Anh trước nay vẫn không rõ, bản thỏa thuận hôn nhân kia có bao nhiêu chỗ tốt đều không quan trọng. Tôi sẽ không ký, cho dù ký, cũng không thể trở thành người trước kia trong mắt chỉ có một mình anh."

"Nhưng anh vẫn là con người như trước, anh căn bản không biết yêu ai."