“Đương nhiên có thể, chuyện đơn giản ấy mà.” Nữ Alpha tươi cười, tiếng cười hiền hòa trong trẻo. Cô đi tới bên cạnh Trần Nhĩ, khoác vai anh ta giống như người quen.
“Không bịa thêm một ít chi tiết, anh không sợ vị hôn thê của anh nghi ngờ hả?”
“Anh thấy thế này có được không. Chúng ta cứ nói hôm đó tôi gặp phải tai nạn xe cộ, vừa hay tôi lại là một đứa trẻ mồ côi không có người thân nên anh đã tốt bụng đi theo xe cứu thương đến bệnh viện đăng ký giúp tôi?”
“Được được.”
“Vậy thân phận của tôi là gì.”
“Cô có thể giả vờ là khách hàng của tôi.”
“Vậy trước khi tai nạn xảy ra, chúng ta đang nói chuyện gì?” Cô lại hỏi.
“Tôi là một nhà thiết kế nội thất, cô cứ việc nói rằng chúng ta đang thảo luận về phong cách trang trí mới cho căn nhà của cô.”
Trần Nhĩ vốn định tiến hành theo chất lượng, không ném toàn bộ thông tin chi tiết ra, tránh chuyện bị đối phương nắm thóp lén lút tố cáo sau lưng mình. Nhưng khí chất của nữ Alpha này thật sự quá khiến người ta dễ quen thân, cho dù không thể nhìn thấy khuôn mặt cũng có thể cảm nhận được luồng hơi thở khiến người ta tin tưởng trên người cô.
Trần Nhĩ khẽ nghiến răng hàm, quyết định tin cô một lần.
“Được rồi, tôi đã hiểu, cứ yên tâm đi.” Cô gái vỗ vỗ vai Trần Nhĩ, cam đoan với anh ta.
Lúc này, có một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đi ra từ cửa chính tòa nhà B khu điều dưỡng, cô gái này trông còn rất trẻ tuổi, chiếc vòng tay kim cương phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa nhìn vào đã biết giá trị không hề nhỏ.
“Người kia chính là vị hôn thê của anh à?”
“Đúng, chính là cô ấy, bây giờ chúng ta đi sang đó đi.” Trần Nhĩ chuẩn bị đứng lên.
Ánh mắt nữ Alpha lơ đãng đảo qua dấu hôn màu hồng lộ ra dưới cổ áo đã giặt đến biến dạng của anh ta, cười cười ấn anh ta ngồi trở lại trên ghế: “Đứng nóng vội.”
Tất cả những món quà quý giá trên đời đều phải có giá cả xứng đáng.
“Năm ngàn tinh tệ, tôi phối hợp diễn xuất với anh.”
“Cô bị bệnh hả, không giúp thì nói luôn không muốn giúp đi.” Trần Nhĩ tức giận muốn đứng lên, nhưng không ngờ sức mạnh của đối phương lớn đến kinh người, chỉ cần một tay đã có thể khống chế anh ta ngồi im trên ghế không thể động đậy.
“Tôi đổi ý rồi.”
“Mười nghìn tinh tệ, tôi phối hợp diễn xuất với anh. Nếu anh không cho, tôi sẽ nói thẳng với cô ấy, ngày hôm đó chắc hẳn anh đã đi chơi với cô tình nhân nhỏ nào đúng không.”
Giọng nói hiền hoà vừa rồi đã trở nên hơi âm u.
Nhìn vào biểu cảm kinh hoàng của anh ta, Hoành Tinh biết mình đã đoán đúng.
“Vị hôn thê của anh có thể ở lại khu điều dưỡng số 9 này, chắc hẳn là người không thiếu tiền.” Cô híp mắt cười nói.