Nơi ở của Diệp Cảnh Lan Diệp phủ.
“Công tử, người từ yến tiệc xuân hoa trở về vẫn không nói chuyện, có phải lại có người nói gì không hay sao?”
“Thính Trúc, ngươi nói xem nàng nói là sự thật sao?”
Diệp Cảnh Lan nhíu mày nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy hình như mình có chút không bình thường, đây là lần đầu tiên nhớ một người mới gặp một lần, hắn vẫn muốn gặp lại nàng.
Thính Trúc khó hiểu nhìn công tử nhà mình, công tử muốn gặp người nào sao?
Bên kia, “Mẫu thân, người có thể xin hoàng hậu ban hôn được không?” Tô Thanh Ly quấn quýt lấy mẫu thân mình làm nũng.
“Con nghĩ kỹ chưa, là Diệp Cảnh Lan con trai trưởng của Diệp Thượng Thư sao?”
“Vâng vâng.” Tô Thanh Ly nghĩ tới ngày hôm qua khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Cảnh Lan có hơi xấu hổ, lần sau nàng nên xin lỗi với hắn mới được.
“Lần này thật hiếm có người con nhìn trúng, ngày mai ta sẽ xin hoàng hậu ban hôn, nhưng nếu nhà chúng ta kết thông gia với Diệp gia theo lý cũng sẽ không từ chối, tại sao lại phải ban hôn?”
“Bởi vì, con muốn hắn nở mày nở mặt không lo buồn gả cho con, không cần phiền não nhiều thứ.”
Nam nhân mình thích đương nhiên phải được đãi ngộ tốt nhất, nếu đến cầu hôn, ai biết Diệp gia có ăn quỵt đổi người hay không.
“Xem ra, lần này Ly Nhi thật sự rất hài lòng với hắn.”
Tô Uyển Thanh nhìn con gái trước mặt rơi vào trầm tư, nàng đã nghe nói về Diệp Cảnh Lan, không biết sau này tính cách của Ly Nhi có bị chịu thiệt hay không, nhưng chung quy thì trong Hầu phủ vẫn có mình giám sát.
Buổi tối, “Thanh Thanh, con gái thực sự đã nói như vậy sao?” Vẻ mặt Mộc Tri Hạ phụ thân của Tô Thanh Ly trông có vẻ lo lắng.
“Hạ Nhi, chàng không cần lo lắng, trong lòng Ly Nhi có chừng mực, ngày mai ta sẽ tiến cung một chuyến.”
“Nhưng Diệp Cảnh Lan không có danh tiếng tốt ở kinh thành, có người nói tướng mạo trông thô tục, ta lo lắng nếu kết hôn Ly Nhi sẽ bị người khác chỉ trích.” Mộc Tri Hạ nằm trong lòng Tô Uyển Thanh nói.
“Ly Nhi hiếm khi thích một người, huống chi chúng ta còn chưa từng gặp qua người đó, trước tiên không nên vội kết luận.”
Ngày hôm sau, Diệp phủ.
Thánh chỉ đến, Diệp gia Diệp Cảnh Lan tiếp chỉ.
Diệp Cảnh Lan không ngờ Tô Thanh Ly thực sự xin hoàng hậu hạ chỉ, khi cầm thánh chỉ ban hôn vẫn còn có chút sững sờ.
“Diệp công tử, chúng ta chúc mừng ngươi, thế nữ đã phải lòng ngươi, thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Công công bên cạnh nói.
Diệp Cảnh Lan đột nhiên rất muốn gặp Tô Thanh Ly, nàng thực sự đã cho hắn làm chính phu.
Tất cả mọi người trong Diệp gia đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Cảnh Lan lại được Vĩnh An Hầu thế nữ nhìn trúng, còn xin thánh thượng ban hôn, thật rất vinh hạnh.
Sau khi người trong cung rời đi, những công tử khác của Diệp gia đều ghen tị nhìn Diệp Cảnh Lan, tại sao thế nữ lại coi trọng hắn chứ.
Sau nơi ở của Diệp phủ.
“Phụ thân, có nhầm lẫn không, tại sao có thể là tiện nhân Diệp Cảnh Lan chứ, thế nữ sao có thể để ý hắn?” Diệp Tri Nhạc oán hận nói.
“Cũng không biết tiểu tiện nhân kia mê hoặc thế nữ như thế nào, nếu hắn gả đi gia chủ cũng sẽ không phong ta thành chính phu.”
Từ Thị nghĩ đến điều này liền tức giận, vốn dĩ phụ thân của Diệp Cảnh Lan đã qua đời được bảy tám năm rồi, nhưng vì áp lực của nhà mẹ đẻ của hắn nên vẫn luôn không thể để cho gia chủ tái giá.
Khó khăn lắm Diệp Cảnh Lan sắp bị mình tống cổ gả cho một lão bà, bản thân cuối cùng sẽ có cơ hội làm chính phu.
Nếu Diệp Cảnh Lan gả cho thế nữ, gia chủ lấy lòng Vĩnh An Hầu thế lại không thể giúp đỡ ta làm chính phu, thì con trai con gái của ta mãi mãi chỉ là thứ tử thứ nữ.
“Hoàng mệnh không thể trái, nhưng nếu trước khi xuất giá Diệp Cảnh Lan làm ra sai lầm cũng không sao.” Từ Thị nhìn con trai nhà mình mỉm cười nói.
Đến lúc đó, Diệp Cảnh Lan, một người mất trinh tiết, nhất định sẽ không thể gả cho thế nữ, vậy thì có thể để Tri Nhạc thay thế gả cho thế nữ.
“Công tử, chúc mừng người, đây chính là cuộc nhân duyên tuyệt vời a!” Thính Trúc vui mừng nói.
“Nô tài nghe nói mọi phương diện của Vĩnh An Hầu thế nữ đều rất cao siêu, ngoại trừ sắc mặt lạnh lùng, nhưng chung quy so với những ngày ở Diệp phủ thì công tử sẽ sống thoải mái hơn.
“Ừ, nàng đương nhiên là người tốt.” Ánh mắt Diệp Cảnh Lan lấp lóe, nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Thanh Ly không khỏi cong khóe môi.
Nàng không lạnh lùng chút nào, hơn nữa rất dễ thẹn thùng, Diệp Cảnh Lan nghĩ đến dáng vẻ của Tô Thanh Ly khi đó, càng cảm thấy nàng đáng yêu hơn.
“Công tử, công tử, thế nữ đến rồi, đang đứng ở cửa, nói tới gặp người.” Bên ngoài một người hầu chạy vào báo tin.
Tay cầm bút của Diệp Cảnh Lan khựng lại, hắn nghĩ hắn đang điên mất rồi, lại vẽ ra dáng vẻ của nàng, chỉ có một nữ tử này mới có thể trêu chọc trái tim của mình.
Từ khi được ban hôn, hắn luôn không khỏi nghĩ tới Tô Thanh Ly, bút lông trong tay tự nhiên vẻ ra dung mạo của người mà hắn đang nghĩ đến trong đầu.
“Vậy đi thôi.” Diệp Cảnh Lan đột nhiên có chút thấp thỏm, cuộc gặp gỡ này sẽ không có cảnh tượng gì chứ.
“Công tử, sao không ăn mặc đẹp một chút, từ khi được ban hôn, gia chủ đã ban cho rất nhiều thứ, cũng có một vài xiêm y hợp thời.”
Thính Trúc có chút khổ não khi nhìn thấy dáng vẻ không thể chờ đợi được của công tử nhà mình, mấy ngày nay công tử luôn suy nghĩ về thế tử, nhưng nếu như không ăn mặc đẹp một chút, làm sao có thể thu hút sự chú ý của thế nữ.
Không biết sự tồn tại của thế nữ này là phúc hay họa cho công tử, khiến Thính Trúc không khỏi suy nghĩ về tương lai.
“Ngươi nói có lý, vậy thay xiêm y đi.” Diệp Cảnh Lan có chút mất tự nhiên nói.
Trong đại sảnh của Diệp phủ.
“Hôm nay được gặp thế nữ quả nhiên là kinh diễm tuyệt trần, đáng tiếc gia chủ tại triều vẫn chưa trở về.” Từ Thị ngồi ở trên, nhã nhặn nói.
“Từ phu nhân khách sáo rồi, lần này ta tới gặp Cảnh Lan, mong phu nhân thông báo một tiếng”
Tô Thanh Ly lễ phép chắp tay, trong nguyên tác, Từ Thị này đã lên kế hoạch gϊếŧ chết phụ thân ruột của nhân vật phản diện, đồng thời cũng lên kế hoạch hủy hoại sự trong sạch của nhân vật phản diện.
“Ta đã phái người đi báo tin, Cảnh Lan hẳn là rất nhanh sẽ tới.”
“Phụ thân, đây là Tô thế nữ sao?” Diệp Tri Nhạc đột nhiên từ bên ngoài đi vào chào hỏi.
“Tri Nhạc, nhanh đến diện kiến thế nữ đi.” Từ Thị nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của con trai liền biết nó đang nghĩ gì.
“Tri Nhạc diện kiến thế nữ.” Vẻ mặt Diệp Tri Nhạc ngượng ngùng làm lễ về phía Tô Thanh Ly.
“Không cần đa lễ.”
Sắc mặt Tô Thanh Ly bình tĩnh nói, đây là Diệp Tri Nhạc con trai của Từ Thị, trên người hắn đã bôi trét bao nhiêu son phấn vậy, mùi nồng quá.
“Phu nhân, ta nghĩ ta vẫn nên tự mình đi tìm Diệp Cảnh Lan thì hơn, chỉ cần tìm người dẫn đường cho ta là được.” Tô Thanh Ly vẫn không thể kìm lòng được, hành lễ với Từ Thị liền rời đi.
Tô Thanh Ly vừa ra khỏi đại sảnh đã đυ.ng phải Diệp Cảnh Lan trước mặt, Diệp Cảnh Lan của hôm nay rất khác so với lần trước.
Hắn mặc một thân đen trắng, càng thêm lộ ra dáng người cao ngất của hắn, khuôn mặt tuấn tú, trông hắn dường như đẹp trai hơn.
“Diệp Cảnh Lan diện kiến thế nữ.” Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau, hôm nay nàng mặc một thân trắng trông càng lạnh lùng và cao quý hơn.
“Cảnh Lan không cần đa lễ, có thể cùng ta đi dạo một vòng trong phủ được không?” Tô Thanh Ly nhớ lại chuyện lần trước vẫn còn có chút ngượng ngùng.
“Đương nhiên, mời thế nữ.”
“Các ngươi đi ra xa theo ở phía sau đi.” Tô Thanh Ly vẫy tay với người hầu phía sau.
“Cảnh Lan, chúng ta đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Tô Thanh Ly dịu dàng mỉm cười với Diệp Cảnh Lan nói.
Diệp Cảnh Lan ngây người một lúc, nàng cười lên thật xinh đẹp, Diệp Cảnh Lan mỉm cười trở lại bình thường.
“Cảnh Lan, chuyện lần trước ta quá lỗ mãng, lần này ta tới đây xin lỗi ngươi.”
“Thế nữ thật tốt, không cần phải xin lỗi đâu.”
Diệp Cảnh Lan nhìn đôi mắt trong veo của Tô Thanh Lê chớp chớp nhìn mình, có chút đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn lại.
“Cảnh Lan, ngươi thật đáng yêu a, ta thật sự rất thích ngươi.” Tô Thanh Ly nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Diệp Cảnh Lan, đột nhiên cười lên, đây không phải là nhân vật phản diện, đây là một tiểu khả ái đáng yêu a.
“Thế nữ trêu chọc ta rồi.” Diệp Cảnh Lan nhìn nét mặt vui cười của Tô Thanh Ly trước mắt lại bị mê hoặc.
Tô Thanh Ly nói xong kéo tay Diệp Cảnh Lan, “Ta muốn đến bên kia xem một chút.”