Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 36

☆ 36. Năm mới đến rồi, cùng nhau chúc mừng

Kỳ thực Chu Hoằng cũng không thực sự thấy phát chán, chỉ là hàng tết đặt mua cho năm mới cũng đã làm cho hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất rồi, cơ mà khi trò chuyện với Trương Cảnh Minh, tự dưng sẽ rất ngạo kiều mà thôi.

Cái gọi là nghỉ đông, tự nhiên là về nhà ăn tết, nhưng quanh năm suốt tháng trong nhà chỉ có hai ông cháu, cũng hơi vắng lặng, mặc dù không náo nhiệt, đã có chân tình ở đó, một dạng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Chỉ là năm mới đầu tiên sau khi quen Trương Cảnh Minh, không thể chúc mừng cùng anh, trong lòng có chút thẫn thờ, lúc này đây, Chu Hoằng chủ động gọi điện cho Trương Cảnh Minh.

Bầu trời đêm trừ tịch sáng rực rỡ, Chu Hoằng chậm rãi bước đi thong thả trong đường hẻm, trên gương mặt thanh nhã có nụ cười nhè nhẹ ấm áp, khi cuộc gọi được thông, lúc nghe một tiếng "Alo" trầm thấp dễ nghe của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng không khỏi hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói câu: "Năm mới hạnh phúc."

Bên kia Trương Cảnh Minh thoáng khựng lại, cũng nói một câu "Năm mới hạnh phúc", trong giọng nói trầm thấp như đàn cello lộ ra nét sung sướиɠ non nớt, càng thêm làm lòng người nhộn nhạo.

Tim Chu Hoằng lập tức bị tình cảm ấm áp căng đầy, chỉ là trong nháy mắt, trong đầu hắn liền tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Trương Cảnh Minh, mắt nhất định là nheo lại, bên trong đều là ôn nhu, còn có một chút xíu xấu hổ nữa, đôi môi màu nhạt nhất định sẽ mím, hơi nhếch lên, nụ cười độc nhất vô nhị.

Có lẽ anh sẽ ưỡn thẳng lưng đứng trước cửa sổ sát đất, tay cắm túi quần cúi đầu ngắm thế giới bên dưới, gương mặt đẹp trai bởi vì khuất bóng mà phân nửa chôn trong bóng tối, trong bóng tối đôi mắt nhất định so với màn đêm thâm trầm còn đen hơn, so với bảo thạch sáng chói nhất còn sáng hơn.

Chỉ là nghĩ thôi, đều nhịn không được muốn sa vào trong đó, Chu Hoằng gương mặt phiếm hồng, hắn rụt người thở ra một ngụm sương trắng, đang định nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, mặc dù trong lòng đại khái đã có kết quả, nhưng vẫn hỏi: "Anh ở nhà à?" Bên kia rất im ắng, không giống náo nhiệt bên này.

"Ừ."

"Một mình?"

"Ừ..."

Chu Hoằng nhịn không được có chút không nỡ, không nhịn được nói: "Tết năm tới, em và anh cùng chúc mừng."

"... Ừ, anh nhớ kỹ rồi."

Chu Hoằng không đáp lời, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn pháo hoa trên bầu trời.

Chu Hoằng chưa từng nghe Trương Cảnh Minh đề cập đến người nhà của anh, anh không nói hắn cũng sẽ không hỏi, chỉ là trực giác trong lòng cho biết anh và người nhà tựa hồ có hiềm khích, lần nọ ở trong xe cũng đã nghe anh nói chung quanh anh cũng không có nhân tố có thể kiềm chế anh, chắc cũng là không hòa thuận với người nhà đi, chỉ là không ngờ lại đến tình trạng ngay cả tết nhất cũng không trở về.

Hết tết, thời gian còn lại cũng chỉ trong một cái búng tay thôi.

Tay xách hành lý, Chu Hoằng vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói với tiểu lão đầu đi theo sau "Đừng ra ngoài nữa", hắn có chút không nỡ, "Tiền con gửi cho ông đừng có xài tiết kiệm quá, ăn no uống ngon con cũng yên tâm hơn, lần sau không biết lúc nào con mới về được, công tác bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần có thể thì con nhất định sẽ về, điện thoại di động đừng để lung tung, để tránh con gọi điện thoại về không ai nghe con sẽ lo lắm..."

"Được rồi được rồi, xong chưa, đúng là giống bà nội mày, cứ lải nhải suốt!"

"..."

Bởi vì sợ Trương Cảnh Minh không có thời gian, Chu Hoằng không có thông báo cho anh trước tin hắn đã về, ra khỏi trạm xe, thì trực tiếp ngồi taxi chạy về nhà.

Sắp được gặp người mình ngày nhớ đêm mong, nụ cười trên mặt Chu Hoằng có làm sao cũng không thu được, hắn đang chờ đợt thang máy sau, chờ khi cửa thang máy mở, không khỏi sửng sốt, bởi vì nhìn thấy Lưu Vũ Thần từ bên trong đi ra, Chu Hoằng vội vã chào hỏi, còn chúc mừng năm mới.

Lưu Vũ Thần cũng cả kinh, lập tức cười, chào hỏi, sau đó quan sát trang phục phong trần mệt mỏi của Chu Hoằng, nói vài câu như có như không, liền phất tay cáo từ.

Gặp Lưu Vũ Thần, liền nghĩ đến mấy người bạn của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng buồn khổ thở dài, xách theo hành lý gục đầu tiến vào thang máy.

Đã tận lực đè tiếng cửa mở đến mức thấp nhất, nhưng khi rón rén qua huyền quan, vẫn thấy Trương Cảnh Minh đang đứng trước quầy bar, cầm một ly rượu nghiêng người hơi kinh ngạc nhìn qua.

Chu Hoằng có vẻ hơi thất vọng, để hành lý dưới đất, không chờ giơ chân lên liền mở miệng, "Lỗ tai của anh thật thính."

Trương Cảnh Minh đã sớm để ly rượu xuống đi nhanh tới chào đón, hai cánh tay gầy gò bền chắc nâng lên, liền ôm Chu Hoằng vào trong lòng, cọ ở cần cổ hắn một cái, giọng nói trầm thấp hơi khàn, "Tại sao về cũng không nói một tiếng, anh đi đón em."

Chu Hoằng dùng hết sức ghìm chặt thắt lưng Trương Cảnh Minh, "Sợ anh vội vàng... nhớ em không?"

Trương Cảnh Minh đã nâng mặt hắn lên ngăn chặn miệng hắn rồi.

Hai tuần không gặp, tất cả nhớ nhung khổ sở đều hóa thành du͙© vọиɠ tràn đầy, kiềm nén không được, cũng không muốn kiềm nén, vì vậy, giữa ban ngày sáng trưng, hai người quấn quýt si mê di động lúc đi lúc dừng lúc chạm lúc không từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo rơi rớt đầy đất.

Như là bù đắp lại mấy ngày nay không thể làm, hai người xích͙ ɭõa trên giường làm thế nào cũng chưa phát tiết xong, từ đầu giường làm đến cuối giường, từ cuối giường trượt xuống dưới giường, từng cái lắc lư mỗi cái va chạm, đều biểu diễn sức mạnh bền chắc cùng với điên cuồng làm người ta huyết mạch phun trào.

Những âm thanh dâʍ đãиɠ không che giấu chút nào trong không gian khiêm tốn này cũng không biết đến cùng là tràn ngập bao lâu, mà khi lắng xuống, trong phòng đã hỗn độn vô cùng, hai người nằm ngang trên giường, trên mặt trên người không một chỗ nào không có ánh nước phản xạ.

Chu Hoằng chỉ cảm thấy chỗ ấy ở hạ thân tựa như còn bao lấy một vật to lớn, không khép lại được, vừa co lại liền có một dòng nước nóng dũng mãnh trào ra, nội bích nhảy bình bịch, cùng với nhịp tim còn chưa hồi phục lại, vui vẻ trong đó cũng chưa tan hết, giống như điện lưu dọc theo nội bích từng tia một thẩm thấu đến tứ chi bách hài, tuyệt vời không thể tả, nhưng hắn đồng thời lại khô miệng khô lưỡi, trên người cũng dính dính khó chịu, bất đắc dĩ hai cái đùi mềm như cọng mì, nâng cũng không nâng nổi.

Xoay mặt nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh nhắm mắt lại, trên gương mặt mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi đều là thỏa mãn, cũng không có vẻ định di chuyển.

"Lúc em lên thì gặp Lưu Vũ Thần." Mở miệng vẫn là mi âm*, Chu Hoằng vội ho một tiếng, thầm nghĩ về sau cũng không thể không tiết chế như vậy nữa.

*mi âm: được hiểu là tiếng gọi giường, cao cao khàn khàn...

Lúc này Trương Cảnh Minh đang đưa tay như có như không thoáng chút khều tiểu quả đựng đứng trước ngực Chu Hoằng, nghe xong câu này thì nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, một lát sau mới miễn cưỡng mở miệng, "Hắn tới bàn chuyện công tác, ừm... mấy người kia đang bàn khi ai cũng có thời gian, muốn tới dùng cơm."

Chu Hoằng cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mới chợt hiểu "mấy người kia" chính là mấy người bạn nối khố khó trị của Trương Cảnh Minh, lúc này lập tức ngồi dậy, mà đột ngột quá, chẳng những dọa Trương Cảnh Minh giật mình, còn có thể khiến hạ thân "Ọc" một tiếng phun ra một luồng bạch trọc lớn.

Chu Hoằng xấu hổ vô cùng, mặt đỏ ửng cả lên, nhưng vẫn mở to hai mắt căm tức nhìn Trương Cảnh Minh, "Sao anh không nói cho em biết sớm!"

Trương Cảnh Minh ngồi dậy cười khổ, vừa cầm cái khăn tắm màu đỏ tươi quấn quanh hạ thân, vừa trả lời: "Anh cũng vừa mới biết, hơn nữa cứ coi như nói với em từ sớm rồi, ngày thì hẹn vào thứ bảy tuần sau, cũng đủ để em chuẩn bị mà."

Chu Hoằng lập tức uểoải, hắn cầm tay Trương Cảnh Minh đưa tới, chậm rì rì trượt xuống giường, đi theosau lưng anh cùng nhau vào phòng tắm.