☆ 34. Anh hóa sói à!
Cửa chỉ mở một nửa, ánh đèn nhu hòa chiếu vào cũng chỉ gian nan phân biệt được biểu tình rõ ràng, mà Trương Cảnh Minh khuất bóng thì đôi mắt sáng như dặm phấn highlight, anh đẩy cửa ra, chậm rãi chuyển bước tới gần chiếc giường rộng lớn kia, cực kỳ cẩn thận dùng hai cánh tay chống lên, cong một chân đi tới, dùng ánh mắt nhu tình khó có thể tưởng tượng được khóa lại con ngươi run run của Chu Hoằng.
"Cho nên, kỳ thực anh đã thích em tròn một năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã thích rồi."
Chu Hoằng căng cổ họng, chỉ cảm thấy bốn phía bỗng nhiên trở nên giống nhau, hô hấp của Trương Cảnh Minh hắn có nghe thấy, mùi hương ấm áp làm hắn si mê cũng quanh quẩn ở chóp mũi của hắn, bầu không khí dần dần mờ ám khiến cho cánh tay đang chống người của hắn không khỏi như nhũn ra.
Khi Chu Hoằng nhịn không được muốn té ngửa về sau, Trương Cảnh Minh kịp thời vươn bàn ty hữu lực ôm lấy cơ thể hắn, anh cực kỳ thương tiếc nhìn Chu Hoằng, ánh mắt quanh quẩn ở đôi mắt ướŧ áŧ của hắn, đôi môi đỏ mọng toàn là nước của hắn, chóp mũi khẽ nhăn lại của hắn, hô hấp không tự chủ nóng bỏng lên.
Mặc dù cách lớp quần áo thật dày, vẫn có thể rõ ràng cảm thụ được sức lực làm hắn khắc cốt ghi tâm, Chu Hoằng không tự chủ duỗi tay nắm cổ áo Trương Cảnh Minh, giọng nói run run hỏi: "Anh nói thật ư?"
Trương Cảnh Minh khẽ nhíu mày, lại đến gần hắn một chút, chóp mũi gần như muốn chạm vào nhau, "Em không tin anh?"
Chu Hoằng nuốt nước miếng một cái, mắt nhìn chằm chằm đôi môi mỏng nhạt màu của Trương Cảnh Minh, lòng bắt đầu kinh hoàng, chết tiệt, loại thời điểm này hắn lại có phản ứng!
"Không phải là em không tin..." Chỉ là vừa xảy ra chuyện như vậy, anh liền chạy tới tỏ tình, trong lòng Chu Hoằng không kiên định nha, mặc dù, với tính tình của anh có thể nói ra những lời ấy đã rất không dễ dàng, cũng đừng quên kẻ tính toán muộn tao phúc hắc thích khe nhỏ sông dài cũng là anh nha, sống với một người như thế có thể không cong nhiều khúc ruột sao!
Trương Cảnh Minh buồn khổ không ngớt, "Anh biết, thế nhưng..." Anh đưa tay sờ gò má đỏ bừng của Chu Hoằng, sau đó tháo khăn quàng cổ đang nhẹ nhàng quấn quanh cổ hắn, hô hấp thở ra đã nóng hổi, "Nóng không?"
Chu Hoằng giật giật chân, ảo não, đậu mọe đây là tình tiết nhảy vọt gì thế! Đàn ông quả thật là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới?!
"Nóng..."
"Anh giúp em cởi..."
Nói cởi giúp, cũng không tiện cởi, lực chú ý toàn tập trung lên miệng người nào đó rồi, nụ hôn không tính là ôn nhu, Trương Cảnh Minh thở gấp mạnh một tiếng, sau đó không ngừng cố gắng công trì chiếm đất, tình cảm mãnh liệt trong đó cơ hồ khiến Chu Hoằng chống đỡ không được.
Khăn quàng cổ bị ném lên giường, áo khoác cũng chỉ che chắn hơn phân nửa, lộ ra áo len thật mỏng bên trong, Chu Hoằng khẽ chống cự, bắt lại bàn tay đang liên tục vuốt ve ngực hắn của Trương Cảnh Minh, "... Hôm nay, em... sao lại gấp gáp như thế..."
"... Anh muốn em." Nghe tiếng rêи ɾỉ nghiền nát từ sâu trong cổ họng của Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh lấn người tới đẩy ngã hắn, hạ thân đè xuống, đặt ở chỗ kia, không thể điều khiển tự động cọ xát.
Rõ ràng ngày hôm nay đã làm rồi...
"Anh hóa sói à..." Tuy là thân thể có phản ứng, còn chủ động nghênh hợp lắc lư mông eo, nhưng cơn tức trong lòng cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, hận đối với người bên trên này vẫn phải có, cho nên thừa dịp cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà này, Chu Hoằng liên tiếp thi triển trả thù.
Trương Cảnh Minh bị cắn phải hút khí, nhưng trong lòng biết rõ Chu Hoằng ủy khuất, cứ mặc cho hắn giày vò nhiều lần, ngược lại, động tác của mình lại càng ngày càng ôn nhu.
Tiếng thân thể va chạm mang theo tiếng rêи ɾỉ thở dốc dâʍ đãиɠ, cổ hai người giao nhau như hòa làm một thể cùng nhau đạt đến cao trào, trong tiếng thỏa mãn lâu dài vừa thô vừa nặng cùng nhau phóng thích...
Xảy ra việc này, Chu Hoằng không muốn đi, nhưng đã nói với ông nội rồi, lại không thể thất hứa, cũng chỉ có thể oán khí đầy người mà xuất phát.
Trên đường tiễn Chu Hoằng đến trạm xe, Trương Cảnh Minh hết sức sáng suốt giữ yên lặng, rất sợ sơ ý một chút chạm phải mìn rồi không có cách nào khác xử lý.
Oán thì oán, cẩn thận thì cẩn thận, có thể đến lúc chân chính phải đi rồi, lại lưu luyến không rời, kỳ thực cũng chỉ là hai tuần liền không gặp mà thôi...
Xách theo bao lớn bao nhỏ, Chu Hoằng vui vẻ vào thôn, ở góc cuối cùng, vừa mới xoay người, chỉ thấy một tiểu lão đầu gầy khô đen thui ngẩng cao cổ nhìn quanh đầu phố, hốc mắt của Chu Hoằng nhất thời nóng lên.
Tại sao lại gầy thế!
Chu Hoằng từ thật xa liền kêu một tiếng "Ông nội", thậm chí bước nhanh chân chạy.
Tiểu lão đầu tiến về phía trước hai bước, nhếch môi lộ ra hai hàng răng giả chói mắt, cao vυ't đáp một tiếng: "Ơi~"
Ông nội Chu Hoằng dáng dấp nhỏ bé nhanh nhẹn, tính cách lạc quan rộng rãi, âm thanh nói chuyện cũng to, là một tiểu lão đầu cực dễ gần gũi, Chu Hoằng thương ông vô cùng.
Nhưng tiểu lão đầu từng ghét bỏ nói, Chu Hoằng không giống ông, mà giống bà nội hắn, quả thực từ một khuôn đúc ra.
Mỗi lần Chu Hoằng nghe đều trợn trắng mắt, ông mắc cái gì mà ghét bỏ, nghĩ này nói nọ, nếu không phải là hắn giống bà nội, không chừng phải bị đánh nhiều hơn nữa cơ.
Để các loại đồ đạc mua về lên giường đất, lấy ra toàn bộ, Chu Hoằng toét miệng một vẻ giới thiệu từng món, đang nói cao hứng, cái gáy đột nhiên đã trúng một cái nồi sắt.
Chu Hoằng đau đến "Ai u" kêu to một tiếng, bưng chỗ đau quay đầu trừng tiểu lão đầu, "Ông làm gì thế!"
Tiểu lão đầu nhón chân lên lại thưởng thêm một nồi sắt, "Dám lớn tiếng nói chuyện với lão đầu tao như vậy, mày thiếu đòn hả!"
Chu Hoằng lỗ mũi phun khói, nhăn mũi lại, "Ai kêu ông tùy tiện đánh người!"
Lại một nồi sắt, "Đánh mày là nhẹ! Bình thường tao dạy mày thế nào, không cho xài tiền bậy bạ không cho xài tiền bậy bạ, tao cho mày xài tiền bậy bạ tao cho mày xài tiền bậy bạ..." Nồi sắt liên tục...
"Ai u ông nhẹ thôi! Con kiếm nhiều tiền rồi nha!"
"Kiếm nhiều tiền liền xài tiền bậy bạ xài tiền bậy bạ!"
Ở chỗ của tiểu lão đầu, đánh là thương mắng là yêu, cháu nội bảo bối đã lâu không gặp, ông nhất thời kích động khó khống chế, không đánh mạnh vài cái, trong lòng khó chịu~
Xoa cái gáy, Chu Hoằng mặt mày phiền muộn, lẩm ba lẩm bẩm nói chuyện với tiểu lão đầu, nói hắn "kiếm nhiều tiền" ở đâu, thời gian qua sống rất là tốt, bên cạnh có người quan tâm hắn, tiền đồ của hắn biết bao quang minh các loại.
Tiểu lão đầu ngoại trừ nghe thì chỉ hừ, còn không thì đến một câu "Nhìn mày tiểu nhân đắc chí kìa, coi chừng lật thuyền trong mương!"
Chu Hoằng thường phải nhìn trời thở dài, có ông nội nào nói như vậy không, có ông nội nào như vậy không?
Ăn xong cơm tối, Chu Hoằng ngồi trước bếp lò sưởi ấm, đang sắc mặt ưu tư nghĩ về chuyện hôm qua, Trương Cảnh Minh liền điện thoại tới.
Phản ứng đầu tiên, Chu Hoằng nở nụ cười, nhưng sau đó lại hừ một tiếng, nhíu mày cầm cái đện thoại di động đồng nát kia lên đi ra cửa.
Tiểu lão đầu ở một bên không khéo thu biểu tình chợt vui chợt giân, tự sân tự oán của Chu Hoằng hết vào mắt, không khỏi trừng trừng đôi mắt nhỏ tinh quái.
"Alo!" Chu Hoằng một tay túm áo len thật dày, dựa lên tường đá đầy tuyết, giọng điệu thoáng không tốt.
Trương Cảnh Minh không tiếng động thở dài, "Không phải đã nói sau khi đến nơi thì gọi điện cho anh à, đừng nói là giờ còn chưa tới nha!?"
Chu Hoằng sửng sốt, ánh mắt bay qua một bên, giọng điệu cũng khá lên, "En quên... Kỳ thực buổi trưa đã đến rồi."
Trương Cảnh Minh nào dám tính toán với hắn, hắn có thể nói chuyện tử tế với anh thì anh phải nên cười trộm rồi, "Ừm, thân thể ông nội khỏe mạnh chứ?"
Chu Hoằng hé miệng cười, thật cao hứng khi Trương Cảnh Minh hỏi như vậy, "Ừ, tốt lắm, vừa rồi lúc về tới còn đánh em nữa, trách em tốn nhiều tiền, kỳ thực trong lòng vui lắm."
Nghe vậy, Trương Cảnh Minh oán thầm, không hổ là ông nội, anh không dám tưởng tượng nếu như anh đánh Chu Hoằng, sẽ có hậu quả gì, "... Nói rõ ông nội còn rất khỏe mạnh, ăn cơm chưa?"
"Vừa ăn xong," Nói tới đây, Chu Hoằng thăm dò nhìn vào nhà, cầm điện thoại nhỏ giọng nói tiếp, "Không ngon bằng anh nấu."
Trương Cảnh Minh vừa bực mình vừa buồn cười, "Ông nội lớn tuổi, em cũng không biết chăm sóc lão nhân gia, tự mình xuống bếp?"
Chu Hoằng trợn trắng mắt, nhìn trời, "Em cũng không biết nấu cơm, nếu như nấu chẳng phải lãng phí à? Đến lúc đó ông nội lại muốn đánh em."
Trương Cảnh Minh thở dài, "Lý do của em luôn rất nhiều."
Chu Hoằng nhếch miệng cười, "Bây giờ anh đang làm gì?"
"Hết sức chuyên chú gọi điện thoại cho em."
Chu Hoằng đổi nhếch miệng thành hé miệng, cũng cúi đầu đá tuyết, trong ánh mắt có ánh sáng vụn vỡ nhàn nhạt đang nhảy, âm thanh nói chuyện dần dần hạ xuống, lại mềm hơn nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Aiss... Mí bạn iu có thể ban cho tui chút mưa móc ơn trạch không? Tui... muốn đánh giá...
Mạn: Hôm qua tính đi làm về đăng tiếp mà quên cmnl =))))))))))))) còn 6c nữa thì tui đăng sau:>>>