Chương 22: Tìm người (Trói buộc / Đi trên dây play H)
Năm ngày sau khi Khương Nhiễm Nhiễm biến mất, Hứa Tri Nghiêu bắt đầu cảm thấy kỳ quặc.
Anh thử đi tìm cô, nhưng đều không thu hoạch được gì. Hỏi giáo viên thái độ cũng đều là không biết, chỉ nói trong nhà cô có việc, anh trai đến giúp cô xin nghỉ.
Anh trai? Cô từ đâu ra anh trai?
Hứa Tri Nghiêu nắm chặt tay, gân xanh dưới da nổi lên thể hiện sự vội vàng và lo lắng của anh.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bằng lực lượng quá mức nhỏ bé của một mình anh lại có thể làm sao bây giờ?
Trong đầu đột nhiên hiện lên linh quang, anh nghĩ tới một người.
Tư Doãn Hàn.
Lúc nhận được cuộc gọi của Hứa Tri Nghiêu, Tư Doãn Hàn đang dựa vào ghế mềm nhìn hình ảnh dâʍ đãиɠ lại làm huyết mạch người sôi trào.
Trong phòng căng một sợi dây thừng, mỗi cách một đoạn ngắn liền có một cái nút thắt, phía trên có lẽ đã được tẩm đầy dầu bôi trơn, làm mặt ngoài thô ráp của dây thừng đều mang theo một chút phản quang.
Ánh mắt nhìn về phía một đầu của sợi dây thừng, hai tay của Khương Nhiễm Nhiễm bị trói ở sau lưng, dây thừng vừa vặn kẹt ở giữa môi huyệt trước hai chân cô, bởi vì miệng bị bịt kín nên chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ trong cổ họng cô.
Cuối sợi dây thừng là đồng hồ đếm ngược, cô cần thiết ở trong thời gian đếm ngược đi đến cuối mới có thể tránh đi trừng phạt càng thêm tàn khốc.
Lời uy hϊếp của người đàn ông vẫn luôn quanh quẩn bên tai, mặc dù Khương Nhiễm Nhiễm không muốn, lại chỉ có thể nước mắt lưng tròng đi về phía trước một chút.
Lúc thật vất vả thích ứng với cảm giác ngứa ngáy do bị dây thừng thô ráp cọ xát, nút thắt không lớn không nhỏ lại làm cô khó khăn.
Cô lén lút nhìn về phía Tư Doãn Hàn.
Đúng lúc này điện thoại của người đàn ông vang lên, trong khoảnh khắc anh cúi đầu nhìn màn hình, cô trộm nhón chân đi qua một cái nút thắt, mặc dù là như vậy, cọ xát thật mạnh với nút thắt vẫn làm cô không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.
Người đàn ông bắt máy, giọng nói có chút lo lắng của thiếu niên từ trong điện thoại truyền ra: “Anh, em biết gần đây anh đang ở thành phố B, giúp em tìm một người đi.”
Người đàn ông nhướng mày, A Nghiêu dường như chưa bao giờ mở miệng cầu anh bất kì chuyện gì, xem ra là người rất quan trọng. Trong đầu dạo qua một vòng, anh hỏi: “Là ai?”
“Khương Nhiễm Nhiễm. Khương trong sinh khương (Gừng), Nhiễm trong tiệm nhiễm.”
Tay cầm điện thoại đột nhiên nắm chặt, anh hơi híp mắt nhìn về phía cô gái trên dây thừng, tạm dừng vài giây, anh đứng dậy đi về phía cô.
“Khương Nhiễm Nhiễm?”
Khương Nhiễm Nhiễm đáng thương còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng động tác nhỏ của cô đã bị người đàn ông phát hiện, cô đứng tại chỗ, nhìn 15 giây trên đồng hồ đếm ngược không biết phải làm sao.
Tư Doãn Hàn xác thật cũng thấy được động tác nhỏ của cô.
Anh đột nhiên kéo nửa đoạn dây thừng sau cao lên, dây thừng vốn chỉ cọ xát cửa huyệt lập tức cắm sâu vào trong cửa huyệt, cô khóc nức nở, cả người mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững.
Vào giây cuối cùng của kết thúc đếm ngược, Khương Nhiễm Nhiễm sức cùng lực kiệt đi đến cuối.
Hứa Tri Nghiêu ở đầu điện thoại bên kia bởi vì rất lâu không nhận được câu trả lời liền lại hỏi thêm vài câu, ánh mắt Tư Doãn Hàn ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn trước mắt, nhẹ nhàng trả lời bên kia một câu: “Được.”
Sau đó tắt máy, đặt điện thoại sang một bên.
Anh gỡ bỏ băng dán ngoài miệng Khương Nhiễm Nhiễm, cả người cô gái xụi lơ thở hổn hển, làm bộ ngực phập phồng theo.
Trên dây thừng đã phân không rõ là dâʍ ŧᏂủy̠ hay dầu bôi trơn, ở dưới ánh sáng chiếu xuống có vẻ da^ʍ mĩ không chịu được.
Tư Doãn Hàn vuốt ve tiểu huyệt của Khương Nhiễm Nhiễm, nơi đó đang kẹt một cái nút thắt thô to, anh nhấn mạnh nút thắt vào trong thân thể cô, quả nhiên nghe được tiếng rêи ɾỉ nức nở.
Bàn tay còn lại giữ chặt cằm cô, trong mắt Tư Doãn Hàn xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Cô và Hứa Tri Nghiêu có quan hệ gì?”