Chương 19: Lấy lòng (Trói buộc / Gậy rung H)
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Tư Doãn Hàn lập tức cảm thấy cả người sảng khoái. Anh rút cán dao ra khỏi tiểu huyệt lầy lội, cán dao màu nâu đã bị thấm ướt thành màu nâu sẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ theo lưỡi dao chảy xuống đất.
Anh đặt con dao xuống, thưởng thức Khương Nhiễm Nhiễm đang chìm nổi trong cao trào.
Hai vυ' và môi huyệt đều bị đùa bỡn đến ửng hồng, tiểu huyệt chảy ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, hai chân tuy bị trói buộc, lại bởi vì quá nhiều kɧoáı ©ảʍ mà hơi run rẩy, bàn chân trắng nõn căng chặt vì không chịu nổi. Chỗ cổ tay vẫn còn sót lại mảnh nhỏ quần áo, làm cả người cô toát ra một loại xinh đẹp rách nát.
Hình ảnh làm cho người miệng khô lưỡi khô này chỉ càng làm cho kẻ bạo hành càng muốn đùa bỡn làm càn, muốn thăm dò cực hạn của thân thể nhìn như nhu nhược yết ớt này.
Nhìn Tư Doãn Hàn dần dần rời khỏi tầm mắt cô, tiếng khóc của Khương Nhiễm Nhiễm dần dần lắng xuống. Từ bên bờ cao trào chậm rãi hạ xuống thân thể cũng dần dần khôi phục bình tĩnh. Cô muốn lau một chút hai mắt sưng đỏ tràn đầy nước mắt, nhưng cánh tay lại bị trói buộc, chỉ có thể dùng sức chớp mắt để giảm bớt chua xót.
Mặc dù thân thể ở trong sự tra tấn đạt được kɧoáı ©ảʍ, nhưng trái tim lại đã sớm vỡ nát.
Người đàn ông này giống như sẽ không thả cô rời đi, càng không phải là người dễ nói chuyện.
Thời gian đến kì thi đại học còn lại không bao lâu, cô vốn tưởng rằng con đường kia có thể thoát khỏi biển khổ, nhưng bây giờ cô nên đi đâu đây...
Nghĩ đến đây, cái mũi của cô lại bắt đầu chua xót.
Nhưng Tư Doãn Hàn cũng không cho cô nhiều thời gian để thương cảm.
Khi anh ta cầm một thứ đồ vật hình thù kỳ quái xuất hiện ở trước mắt cô, tất cả suy nghĩ miên man đều lập tức biến mất, thân thể cô không tự chủ được bắt đầu phát run.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Khương Nhiễm Nhiễm liền cảm thấy đôi mắt của người đàn ông này rất giống rắn độc làm người sợ hãi không thôi.
Con ngươi đen tuyền không mang theo một tia sáng, ánh mắt ngoan độc lại lạnh băng.
Cô giống như con mồi bị rắn độc quấn lấy cổ, vận mệnh của chính mình đều không được lựa chọn, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tư Doãn Hàn bỗng nhiên nhếch khóe môi lên, trong tay anh cầm gậy rung có hạt đưa đến bên miệng Khương Nhiễm Nhiễm, giọng nói mang theo một tia ôn nhu quỷ dị: “Liếʍ một chút.”
Nhìn đạo cụ đáng sợ trước mắt, Khương Nhiễm Nhiễm nước mắt giàn giụa điên cuồng lắc đầu, nhưng người đàn ông lại cúi người liếʍ vành tai của cô, giọng nói mang theo chút ý ngứa.
“Không liếʍ sao? Vậy chờ lát nữa chịu khổ vẫn là chính cô.”
Cô nhận mệnh.
Ở trước mặt người đàn ông này, cô không có quyền nói không.
Cô nhắm mắt lại không muốn đối mặt với tất cả những điều này, cái lưỡi đinh hương run rẩy lè ra, liếʍ nhẹ côn ŧᏂịŧ giả có kích cỡ khủng bố kia.
Người đàn ông lại không vừa lòng cho lắm, anh ta bóp chặt cằm cô nhét toàn bộ phần phần trên của côn ŧᏂịŧ giả vào trong miệng cô.
Côn ŧᏂịŧ giả cắm đến tận cổ họng cô, trong cổ họng có cảm giác buồn nôn nhưng lại bị đè ép không thể nôn khan.
Kích cỡ khổng lồ làm miệng cô căng đến có chút chua xót, nhưng cằm bị anh bóp chặt, cô thậm chí không có năng lực đóng mở miệng của mình.
Thấy mặt cô dần dần đỏ lên vì khó chịu, anh mới lấy đạo cụ ra khỏi miệng cô. Khi vừa lấy ra ngoài, liền nghe thấy tiếng nôn khan không dừng lại được.
Tư Doãn Hàn thấy thế nhẹ nhàng vỗ vỗ cô mặt, buồn bực cười: “Cố gắng quen thuộc đi, rốt cuộc...” Anh dừng một chút, “Sau này còn có đồ thật.”
Khương Nhiễm Nhiễm tạm dừng vài giây mới hiểu được ý tứ của anh. Má cô dần dần nóng lên, sợ chọc giận anh, ngay cả chưa nôn khan xong đều tận lức áp chế, trong lòng chỉ khẩn cầu thủ đoạn của anh có thể nhẹ nhàng một chút.
Có lẽ là phản ứng của cô lấy lòng anh, tay của Tư Doãn Hàn thăm dò tiểu huyệt nhẹ nhàng vuốt ve thọc vào rút ra, lần này anh làm đủ màn dạo đầu mới cắm côn ŧᏂịŧ giả có kích cỡ đáng sợ trong tay vào trong tiểu huyệt.
Nhưng cô vẫn còn quá chặt.
Tư Doãn Hàn đành phải không ra một tay xoa bóp bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô, cho đến khi tiểu huyệt lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ mới thuận lợi nhét toàn bộ côn ŧᏂịŧ lớn vào trong tiểu huyệt của cô.
Hai bên đạo cụ có hai sợi dây thừng, Tư Doãn Hàn cắm gậy rung vào trong chỗ sâu, sau đó cố định sợi dây thừng trên eo Khương Nhiễm Nhiễm.
Khương Nhiễm Nhiễm ưm a một tiếng, nghe thấy giọng nói của Tư Doãn Hàn lại truyền đến: “Cùng nó chơi trước đi.”
Giây tiếp theo, người đàn ông bật công tắc, trực tiếp điều chỉnh tới mức cao nhất.