Chương 16. Thay đổi người
Đã qua hai ngày kể từ cuộc gặp mặt tại nhà xưởng bị bỏ hoang, Phong Trạm và Tần Dịch còn chưa có bất kì sự đáp lại nào.
Đàn em của Tư Doãn Hàn đã bắt đầu sốt ruột, nhưng anh ta lại mỗi ngày nhàn nhã không thôi, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Ngồi ở trước phòng điều khiển nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lê Hân, Tư Doãn Hàn liền cảm thấy không thú vị. Nhưng tưởng tượng đến kế tiếp Khương Nhiễm Nhiễm sẽ rơi vào trong tay anh, bụng dưới liền mơ hồ nóng lên, vật nhỏ kia thật đúng là làm cho người sung sướиɠ.
Bên kia.
Bởi vì Lê Hân ở trong tay Tư Doãn Hàn, người kia lại là người tàn nhẫn độc ác, trong lúc nhất thời Tần Dịch và Phong Trạm rơi vào ngõ cụt.
Tư Doãn Hàn chỉ cho bọn họ năm ngày, năm ngày sau, nếu như không bắt được thứ anh muốn, anh liền trước nếm thử tư vị của Lê Hân, sau đó lại tra tấn cô.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn đáp ứng.
Suốt hai ngày đêm, cuối cùng bọn họ nghĩ ra phương pháp trước ổn định hai phần ba thị trường còn lại.
Còn Khương Nhiễm Nhiễm.
Tần Dịch có chút do dự, nhưng nghĩ đến Lê Hân sẽ bị tra tấn, anh liền lập tức chặt đứt suy nghĩ mềm lòng.
Nếu Tư Doãn Hàn muốn cô, khẳng định là coi trọng cô, tạm thời cô sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Vậy trao đổi cô qua đó trước, lúc sau anh lại cứu cô ra bồi thường xứng đáng cho cô.
Phong Trạm cũng có chút không nỡ thả Khương Nhiễm Nhiễm đi, không phải vì yêu, chỉ là tạm thời còn không có tìm được người thay thế ở trên giường hợp khẩu vị hơn cô.
Theo anh biết, Tư Doãn Hàn là người có tiếng tàn nhẫn trong việc dạy dỗ phụ nữ. Đặt vật nhỏ ở chỗ anh ta một thời gian cũng không phải không được, dù sao cũng chỉ là tạm thời, bọn họ sẽ cứu cô ra ngoài, nói không chừng sau khi trở về tư vị sẽ càng tốt hơn, đỡ phải mỗi ngày ở trên giường khóc lóc sướt mướt làm mất hứng thú.
Hai người đàn ông đều có suy nghĩ riêng của mình, điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là, giá trị của Khương Nhiễm Nhiễm là dùng để đổi sự tự do của Lê Hân.
Khi lên xe, Khương Nhiễm Nhiễm phát hiện Tần Dịch và Phong Trạm đều ở trên xe, hơn nữa hôm nay tài xế không ở, là Phong Trạm lái xe.
Cô có chút lo lắng sợ hãi, cho rằng chính mình ở trường học làm sai chuyện gì.
Nhưng hai người lại không nói một lời với cô.
Cô nhìn Tần Dịch ngồi ở ghế sau cạnh một bên cửa xe khác, hàm dưới cắn chặt, hơi thở trên người lộ ra vẻ tối tăm không áp chế được.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt phải đột nhiên bắt đầu không ngừng giật giật.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, phong cảnh bắt đầu trở nên xa lạ, không phải con đường về nhà thường ngày.
Nỗi sợ hãi trong lòng cô bắt đầu tăng lên, cô nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng hết sức làm chính mình bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi: “Hôm nay là muốn đi đâu sao?”
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Không chờ cô tiếp tục hỏi tiếp, xe đã chậm rãi ngừng lại.
Tần Dịch xuống xe, đi vòng qua bên cửa xe chỗ cô ngồi mở cửa ra, đưa tay về phía cô, nhưng ánh mắt lại tránh đi không dám đối diện với cô.
“Xuống đi.”
Khương Nhiễm Nhiễm có chút thụ sủng nhược kinh, rốt cuộc Tần Dịch chưa từng chủ động vươn tay với cô.
Cô thật cẩn thận đặt tay lên, sau đó xuống xe.
Đây là một bãi cỏ rộng lớn trống trải, bốn phía không có bất kỳ chướng ngại nào.
Cô nhìn xung quanh một vòng, lại trong lúc vô tình nhìn thấy Lê Hân.
Trong nháy mắt, sắc mặt của cô lập tức thay đổi, hai tay bắt đầu run rẩy.
Hai tay của Lê Hân bị trói ở sau lưng, một người đàn ông có thân hình cao lớn đứng bên cạnh cô.
Người đàn ông mặc đồ đen, diện mạo anh tuấn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập không có ý tốt, hơi thở mang theo chút ám hắc.
Cô giống như đã biết vì sao chính mình bị mang đến đây.
Cô tuyệt vọng lui về phía sau, muốn rút ra bàn tay bị Tần Dịch nắm lấy, nhưng lực tay của người đàn ông rất lớn, cô không thể tránh thoát được.
Nước mắt tùy ý trào ra, lần đầu tiên cô mất khống chế hét to vào mặt Tần Dịch: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại là tôi?”
Ánh mắt của người đàn ông mang theo chút thương xót, bàn tay nắm lấy tay cô vô thức nắm chặt.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt của Khương Nhiễm Nhiễm, cô bắt đầu yếu thế, “Cầu xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy.”
“Anh buông tha tôi được không.”
Giọng nói nghẹn ngào nỉ non mang theo làm người tan nát cõi lòng, lần đầu tiên Tần Dịch cảm thấy có chút hối hận, anh tránh đi ánh mắt của cô.
“Nhiễm Nhiễm, thật xin lỗi.”
Sau đó anh buông tay ra, nhẹ nhàng đẩy cô về phía Tư Doãn Hàn.
Đây là lần đầu tiên Tần Dịch kêu cô Nhiễm Nhiễm, cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu ôn nhu như vậy.
Nhưng tại sao lại đau như vậy?
Trong khoảnh khắc đó, Khương Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Cô chỉ là yêu một người không nên yêu, liền phải chịu đựng một lần lại một lần trừng phạt đau thấu tim gan sao?
Ký ức trở lại đêm mưa hôm đó, Tần Dịch, nếu như thời gian quay ngược lại, tôi tình nguyện đêm hôm đó, anh không cứu tôi.
Trái tim này, không thể học được lại yêu ai đó nữa.
Khoảnh khắc buông tay Khương Nhiễm Nhiễm ra, Tần Dịch đột nhiên cảm thấy trong lòng đau như cắt, nhìn bóng lưng Khương Nhiễm Nhiễm càng lúc càng xa.
Anh hối hận ——
Tư Doãn Hàn đem phản ứng của mọi người đều xem ở trong mắt, anh hơi hơi nhếch môi lên, độ cung mang theo chút nghiền ngẫm.
Thật là thú vị.
Khoảnh khắc cánh tay của người đàn ông đặt lên vai cô, trong lòng Khương Nhiễm Nhiễm dâng lên cảm giác bi thương.
Nhìn về phía đối diện, Lê Hân ở trong lòng ngực Tần Dịch tiếng lớn khóc lên.
Cô đột nhiên bình tĩnh lại.
Tần Dịch, tạm biệt.
Vĩnh viễn đều không cần gặp lại.