Từ khi Tạ Khác Thiên nhận được cuộc điện thoại kia đã không biết cô uống nhầm thuốc gì, bây giờ nhìn thấy người đi theo phía sau cô, đại khái cũng đã hiểu được điều gì đó.
Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn như gãi ngứa rất nhỏ, Lạc Đồng đang lặng lẽ nhéo anh, lúc ngửa đầu nhìn anh ở bên ngoài xem ra là nồng tình mật ý, kỳ thật đang vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt.
Tạ Khác Thiên đọc được tín hiệu cầu cứu của cô, khẽ cười, bắt đầu diễn cùng cô.
"Vị này là?"
"Bạn cũ của em, hôm trước anh còn nghe cậu ấy hát nữa đấy, quên rồi à?"
"Nhớ rõ." Tạ Khác Thiên cười cười, vươn tay về phía hắn, "Xin chào."
Quan Tắc bắt tay với anh, phát hiện nam nhân ở trước mặt mình không hề luống cuống, ngược lại còn đường đường chính chính mà đứng đó, không lo lắng mọi người để ý, mà mình lại phải che che giấu giấu, không thể lộ mặt trước người khác.
Quan Tắc không muốn cô ở bên mình như vậy, cho nên bây giờ cô đứng bên cạnh người khác.
Thanh âm Quan Tắc buồn bực ở trong khẩu trang, tinh thần có vẻ hơi sa sút: "Anh là Đồng Đồng..."
Tạ Khác Thiên dừng lại vài giây, đáp: "Chồng cô ấy."
"Tôi và cô ấy ở bên nhau hơn hai mươi năm, hình như không nhớ cô ấy quen một người như anh." Quan Tắc hỏi, "Hai người quen nhau như thế nào?"
Nói là xem mắt thì có vẻ không có tình cảm, Lạc Đồng không nghĩ ra nên biên soạn như thế nào, chợt nghe Tạ Khác Thiên nói: "Người hai nhà quen biết, liền sắp xếp gặp mặt một lần."
Lạc Đồng nghĩ thầm, cũng không khác biệt nhiều lắm.
Tạ Khác Thiên nói tiếp: "Tôi thích Đồng Đồng từ cái nhìn đầu tiên."
?
Lạc Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn anh, đã thấy anh bình thản ung dung, tuyệt không giống nói dối.
"Nhìn anh làm cái gì?" Tạ Khác Thiên rũ mắt nhìn cô, Lạc Đồng nháy mắt, anh liền nhíu mày, bỗng nhiên cúi người xuống.
Lạc Đồng ngây người, trán đã bị ấn xuống một nụ hôn.
Tạ Khác hôn xong, dịu dàng hỏi: "Ăn cơm hay về nhà?"
"Về, về nhà..."
Tạ Khác Thiên ôm cô vào lòng, nói với Quan Tắc: "Xin lỗi, trong nhà có việc, lần sau sẽ chuẩn bị chiêu đãi."
-
Lạc Đồng cả một đường đều không dám lên tiếng.
Tạ Khác Thiên từ khi lên xe liền thu bộ dạng quân tử bình dị gần gũi kia, mặt không chút thay đổi, môi mím thành một đường thẳng.
Bất quá tốt hơn lúc sáng một chút.
Lạc Đồng liếc anh, tay anh đang khoát trên tay lái, khớp ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, cả người từ sợi tóc đến ngón tay đều lộ ra cẩn thận tỉ mỉ.
Người như vậy, lại giúp cô nói dối.
Lạc Đồng thử thăm dò nói: "Thích từ cái nhìn đầu tiên..."
Tạ Khác Thiên đảo mắt nhìn, không để ý tới cô.
Có vẻ là giả.
Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt nghe được từ này, tim của cô đột nhiên ngừng đập hai giây, suýt nữa liền coi là thật.
Xe lái vào gara Cửu Ngô Đài, bên trong tối tăm, Lạc Đồng cởi dây an toàn, vừa thuận miệng hỏi: "Buổi trưa anh muốn ăn gì?"
Lại nghe "Xoạt" một tiếng, Tạ Khác Thiên trước một bước cởi dây an toàn trên người mình, nghiêng người lại đây, một tay chế trụ eo cô, đem người nhốt ở giữa mình và ghế xe.