Ám Dẫn Lực

Chương 40: Ngủ Trước Đi

Việc dọn nhà được thực hiện trong hai ngày.

Đồ Lạc Đồng chuyển đến thật ra không tính là rất nhiều, đa phần vẫn để lại chỗ ở ban đầu, chỉ mang theo một ít đồ dùng sinh hoạt cá nhân cùng sách đến. Có một phần khác do Tạ Khác Thiên mua thêm cho cô.

Tạ Khác Thiên dọn đến sớm hơn cô một ngày, nói cách khác, ngủ trong phòng này nhiều hơn cô một đêm.

Cho nên hiện tại không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Lạc Đồng luôn cảm thấy trong chăn mơ hồ có hơi thở của anh. Hương gỗ nhàn nhạt mát lạnh, ngửi lâu lại có thể cảm thấy mùi ấm áp của củi lửa thiêu đốt.

Lạc Đồng thường bật âm thanh tiếng lửa trại để dễ đi vào giấc ngủ, mùi vị này quanh quẩn ở chóp mũi, lại phản tác dụng. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước không lớn, lại khiến người ta tâm phiền ý loạn, khó có thể ngủ yên.

Cô cũng coi như là chủ nhân của căn phòng này, nhưng bởi vì cố ý chậm rãi đến chậm, bây giờ lại giống như rơi vào thế bị động.

Nếu biết trước như thế này cô đã đến sớm hơn anh một bước, đem cái giường cùng tất cả đồ vật trong nhà đều đóng dấu ấn của mình, như vậy cho dù anh đến, cô cũng sẽ tự tại hơn nhiều.

Bây giờ đã quá trễ, Lạc Đồng rất muốn ôm gối đi qua phòng khách bên cạnh.

Hiển nhiên là không thể.

Cho nên cô lấy máy tính từ trong hành lý ra, bắt đầu tiếp tục đọc tài liệu, có một thí nghiệm quan trọng cần phải theo dõi liên tục.

Rất nhanh tâm tư của cô liền chuyển đến từng cái công thức và phương pháp trong thí nghiệm đó, nhưng khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lạc Đồng vẫn nhạy cảm ngẩng đầu lên.

Cửa phòng cũng không có động tĩnh, đầu kia vang lên tiếng sấy tóc. Lạc Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh tiếng máy sấy cũng ngừng.

Trái tim lại nhấc lên.

Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Khác Thiên mặc áo ngủ bước vào.

Lạc Đồng tự nhiên hỏi một câu: "Tắm xong rồi?"

"Ừm."

Tạ Khác Thiên nói xong cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, kiểm tra wechat và email một lần, xác nhận tạm thời không có công việc cấp bách cần xử lý, mới ngồi lên bên kia giường.

Lạc Đồng rõ ràng cảm giác được sự sụp đổ, đây chính là chỗ xấu của cái giường quá mềm quá thoải mái. Chỉ cần có người động một chút, người kia cũng có thể cảm giác được.

Tạ Khác Thiên dịch chăn, thuận miệng nói: "Còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Lạc Đồng cau mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bộ dáng vô cùng chăm chú: "Sắp rồi, anh ngủ trước đi."

Cô nghe thấy Tạ Khác Thiên lên tiếng, tiếp theo bắt đầu sột soạt cởϊ qυầи áo. Lạc Đồng nhất thời như xù lông nhường qua một bên, đề phòng nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

Tạ Khác Thiên ngẩn ra, bật cười: "Không phải bảo tôi ngủ trước à?"

"Vậy anh cởϊ qυầи áo làm gì?"

Tạ Khác Thiên cúi đầu nhìn mình, lại nhìn cô: "Áo ngủ, ngủ không thoải mái."

"Vậy anh..." Lạc Đồng hướng cổ áo anh liếc mắt, "Vậy bên trong anh còn có quần áo không?"

"Không có." Tạ Khác Thiên thản nhiên nói.

“!”

Lạc Đồng căng thẳng, ra vẻ trấn tĩnh: "Ông chủ Tạ, chúng ta đã nói phải từ từ rồi mà, tốt nhất anh không nên hôm nay đã nghĩ..."

Tạ Khác Thiên kiên nhẫn nghe cô nói hết: "Nghĩ gì?"

"..." Lạc Đồng cắn răng.