(Thử Miêu) Ngọc Xuân Lâu

Chương 5

Ngày kế, Tiểu Thiên đưa Triển Chiêu rời đi, vì sợ nơi ở bị tiết lộ, đành bất đắc dĩ bịt mắt Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng hiểu tình cảnh của họ, dễ dàng đồng ý.

Lối ra nằm cạnh bờ sông, bên bờ đã thấy sẵn con ngựa chuẩn bị cho Triển Chiêu.

“Tiểu Thiên, nếu không nhờ một nhà các huynh cứu Triển mỗ, chỉ sợ Triển mỗ đã phơi thây nơi đáy vực rồi.”

“Triển đại nhân, không cần cảm tạ, là ta huynh có duyên.” Tiểu Thiên dịu dàng cười đáp, “Ngày sau có duyên, tự nhiên tương kiến.”

“Đa tạ, Triển mỗ xin đi trước.”

Triển Chiêu theo hướng dẫn của Tiểu Thiên, một đường xuôi nam, đi khoảng một giờ thì vào tới Biện Kinh. Đến trước cổng Khai Phong phủ thì xuống ngựa, hộ vệ gác cổng vừa thấy Triển Chiêu, đã mừng như điên gào lên: “Triển đại nhân trở lại rồi!”

Không lâu sau, trong phủ vang lên tiếng bước chân lộn xộn, hơn mười người rối rít chạy ra, thấy Triển Chiêu hoàn toàn vộ sự, có người khóc có người cười, làm Triển Chiêu không biết phải làm sao mới được, nếu không nhờ một tiếng rống giận, chỉ sợ Triển Chiêu còn chưa vào được đại môn Khai Phong.

“Tất cả tránh ra cho Ngũ gia!”

Nghe thanh âm cũng đủ biết con chuột trắng nổi khùng… Triển Chiêu cười khổ.

Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ đứng trước mặt y nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chỉ thiếu mức lột luôn quần áo y ra, ánh mắt như thế làm Triển Chiêu có chút chột dạ.

“Ngọc, Ngọc Đường, trước để Triển mỗ phục mệnh với đại nhân có được không?” Triển Chiêu miễn cưỡng nở nụ cười theo thói quen, thật ngoài ý muốn, Bạch Ngọc Đường lại tránh đường cho y đi.

Triển Chiêu bước thật nhanh vào thư phòng, để phòng hờ con chuột trắng kia đổi ý, bất quá, Bạch Ngọc Đường làm sao trơ mắt để y đi, dĩ nhiên đi theo cả một đường.

“Đại nhân, thuộc hạ đuổi bắt Lô Anh thất bại, thất chức quay về, xin đại nhân trách phạt.” Triển Chiêu quỳ một chân, tự nhận tội thất chức. Chẳng qua quỳ một cái, động trúng vết thương, đau đến nhăn mày.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không tốt, tiến lên trước một bước nói: “Mèo con, ngươi bị thương?”

“Thương nhẹ mà thôi, không có gì đáng ngại.” Triển Chiêu trả lời.

“Thương nhẹ!?” Con chuột trắng giơ chân, “Ngươi đi một hồi về chỉ bị thương nhẹ!? Rõ ràng sắc mặt còn khó coi không khác quỷ!”

Triển Chiêu nghe vậy cau mày, “Ngọc Đường, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh còn ở đây…”

“Bạch ngũ hiện, an tâm, đừng nóng vội.” Bao Chửng thấy Bạch Ngọc Đường tức giận, đành mở lời.

Công Tôn Sách dĩ nhiên không tin lời y nói, Bao chửng thấy sắc mặt Triển Chiêu nhợt nhạt cũng bảo: “Triển hộ vệ, để Công Tôn tiên sinh chẩn mạch đi!”

Triển Chiêu ngồi rồi, Công Tôn Sách liền nắm cổ tay y, chân mày giống như nhăn hơn mười mấy cái, lời nói cũng có chút tức giận, “Cậu bị nội thương rất nặng, còn dám bảo thương nhẹ, vừa rồi thấy cậu cử động chậm chạp, xem ra có chỗ bị gãy xương rồi!”

Triển Chiêu á khẩu không thể nói, chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn dựng lỗ tai nghe mắng.

“Triển hộ vệ, án của Lô Anh, Bạch thiếu hiệp đã thay cậu xử lý, cậu trước trở về dưỡng thương đi! Ngày mai bản phủ vào cung xin hoàng thượng cho cậu nghỉ phép.”

“Làm phiền đại nhân, là thuộc hạ làm việc bất lực.”

“Thể nào chỉ nhớ làm phiền Bao đại nhân! Bạch gia ta bắt lại tiểu tử Lô Anh tại sao còn không nghe ngươi nói một cậu cảm tạ?”

“Triển mỗ đa tạ Ngọc Đường giúp đỡ, ngày khác nhất định mời ngươi uống rượu.”

“Mời ta uống rượu không bằng đáp ứng một điều kiện của ta, thế nào?” Con chuột trắng ác ý cười cười.

“Ngọc Đường có yêu cầu gì, nếu Triển mỗ làm được nhất định sẽ làm cho ngươi.”

“Bữa khác Ngũ gia nghĩ ra sẽ gọi ngươi sau!” Bạch Ngọc Đường xuất chỉ như gió điểm đại huyệt Triển Chiêu khiến y không thể cử động, sau đó ẵm y lui về hậu viện, trở về sương phòng của Triển Chiêu, không thèm nhìn Bao Chửng với Công Tôn Sách đứng đó, thực ra hai người cũng không thấy kì lạ.

“Ngọc Đường, thả ta xuống! Ta có thể tự đi!”

“Ngươi còn ồn nữa ta sẽ cứ thế này ẵm người ra ngoài phố đi một vòng rồi trở lại!”

“Ngươi—!”

Bạch Ngọc Đường thả Triển Chiêu lên giường, Công Tôn Sách cũng vào theo.

“Công Tôn tiên sinh, làm phiền ông.”

“Không phiền.”

Công Tôn Sách ngồi lên giường, cầm mạch Triển Chiêu cẩn thận quan sát, vừa nhìn vừa thở dài, làm da đầu Triển Chiêu cũng tê dại, vì y nhìn thấy sắc mặt của con chuột trắng kia càng lúc càng khó nhìn.

Hồi lâu sau, Công Tôn Sách cuối cùng mới buông cổ tay của Triển Chiêu, bắt đầu sờ nắn xương cốt toàn thân y, lại tiếp tục than thở.

“Triển hộ vệ, xét thương thế trên người cậu, ta nhất định phải mời đại nhân vào cung xin cho cậu nghĩ 100 ngày.”

Triển Chiêu giật mình, vội vàng nói: “Không thể!”

Bạch Ngọc Đường nãy giờ không lên tiếng cùng bước tới che miệng Triển Chiêu, “Công Tôn tiên sinh, phiền ông nói với Bao đại nhân một tiếng.”

Công Tôn Sách gật đầu, rời đi.

Bạch Ngọc Đường xoay người, nhìn Triển Chiêu không thể động đậy, mặt không chút biểu tình cầm Họa Ảnh đặt lên bàn, cúi người đặt hai tay bên tai Triển Chiêu, thở dài nói: “Mèo con, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm sao bây giờ?”

Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, không biết nói gì, nhưng biểu lộ của Ngọc Đường làm y cảm thấy như có vật gì nặng nề đè lên ngực y khiến y không thở nổi, vừa khó chịu vừa đau.

“Xin lỗi..”

“Ngươi nói xin lỗi với ta có ích gì!” Bạch Ngọc Đường cắn răng, con mèo ngu này rốt cuộc có hiểu ý của hắn hay không vậy! “Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi với ta, thì lo mà chăm sóc tốt thân thể của mình!”

“Ta biết, tranh thủ đợt nghỉ này ta sẽ dưỡng thương thật tốt, ngươi đừng giận được không?”

Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn y, nói thầm, “Kì quái! Mèo con bình thường hay vòng vo, ngoan ngoãn nhận lỗi như vầy… có quỷ!”

“Thật?”

Triển Chiêu gật đầu, “Công Tôn tiên sinh nói ta bị nội thương nặng thật không sai, tuy sau khi rớt xuống vách đá có nghỉ ngơi, nhưng vẫn không có cách nào sử dụng nội lực.”

“Đúng là như thế.” Công Tôn Sách cầm hòm thuốc bước vào, “Triển hộ vệ nhất định phải được châm cứu dẫn máu bầm ra ngoài mới có thể thuận lợi trị liệu.”

Bạch Ngọc Đường giải huyệt cho Triển Chiêu đỡ y ngồi dậy, đang tính giúp y cởϊ qυầи áo, Triển Chiêu lại nắm vạt áo không thả, Bạch Ngọc Đường nheo mắt gạt tay y ra, kéo áo khoác cùng đơn y, trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện đầy vết thương cùng bầm tím.

“Mèo con, món nợ này chờ ngươi khá hơn rồi sẽ tính!” Bạch Ngọc Đường cắn răng nói.

Quá trình trị liệu với Triển Chiêu mà nói lại là một đợt hành hạ, nếu không phải có Bạch Ngọc Đường dùng nội lực bảo hộ y, chỉ sợ mạng cứu về được lại đi mất nửa cái.

Ngọc Lâu Xuân –