Nghĩ như vậy, ánh mắt của Minh Duệ càng thêm nóng cháy hơn.
Nhưng Ninh Phong Loan nghe xong câu hỏi của Minh Duệ, cuối cùng cũng mở mắt ra, sau đó lộ ra một nụ cười khổ tới, bởi vì y vừa không là sư huynh, cũng không phải sư tỷ, y chỉ là một kẻ đáng thương có thân thể bị dị dạng mà thôi.
Y nghĩ may mà Minh Duệ đơn thuần như trong dự đoán của y, chỉ cho rằng hắn nữ giả nam trang. Hơn nữa y cũng không định bày ra bộ phận dị dạng khác, bởi vì như vậy là sẽ làm bẩn mắt của Minh Duệ.
Với lại, Ninh Phong Loan chậm rãi thở ra một hơi…… , y cũng nên giữ lại cho mình một chút mặt mũi ở trong lòng Minh Duệ.
Bởi vậy Ninh Phong Loan mở miệng, “Ngươi muốn gọi thế nào cũng được, chỉ là đừng nói với người khác.”
Minh Duệ nghe vậy lập tức ngoan ngoãn trả lời, “Ta nhất định sẽ giữ bí mật cho sư tỷ!”
Cho dù Ninh Phong Loan không nói, hắn cũng tuyệt đối không nói với người khác.
Nếu chuyện Ninh Phong Loan là sư tỷ bị người khác biết, chẳng phải mình lại có thêm nhiều tình địch sao?
Sau khi Minh Duệ đưa ra đảm bảo, lại có ý riêng mà đặt câu hỏi, “Sư tỷ giấu thân phận thật sự của mình là vì có lý do khó nói sao? Có thể nói với ta không?”
Minh Duệ vốn muốn lót đường cho mình, nhưng Ninh Phong Loan hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi này, chỉ có thể giả vờ không có nghe được, lúc sau duỗi một bàn tay ra sau lưng.
Bởi vì y cũng không có lý do khó nói gì, y chỉ là…… dị dạng.
Nhưng Ninh Phong Loan không muốn tiếp tục tự oán, bởi vậy mà cố gắng bình ổn nỗi lòng của mình, cầm mảnh vải đỏ tươi kia rồi mở miệng, “Sư muội, trước đó là ta không tốt, không nghĩ tới vấn đề về mặt này của ngươi, bây giờ ta dạy ngươi cách mặc yếm, ngươi nhìn kỹ nhé.”
Minh Duệ còn có chút không rõ nguyên do, chỉ thấy Ninh Phong Loan linh hoạt cởi dây yếm, sau đó hoàn toàn kéo mảnh vải nhỏ kia xuống.
Minh Duệ:……
Đầu lưỡi vẫn còn đau, giờ phút này hắn thật sự không phải đang nằm mơ.
Hắn lập tức quên đi mọi khúc mắt trước đó, chỉ như dại gái nhìn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hai bầu ngực hồng hào non nớt trên người Ninh Phong Loan.
Nhìn hai núʍ ѵú hồng hào mềm mại ở phía trên quầng vυ' như hai cái nụ hoa, cùng với những hạt nhỏ cương cứng trên quầng vυ' …… Minh Duệ hận không thể lập tức dùng đôi tay vuốt ve lên, nhào nặn hai trái đào mềm mại thành nhiều hình dạng khác nhau rồi khảy khảy hạt đậu, cuối cùng ngậm mυ'ŧ vào……
Nghĩ như vậy, tiếng nói Minh Duệ không còn giả làm nũng như ngày xưa nữa, mà là có chút trầm thấp khàn khàn, “Sư…… tỷ……”
Hắn kêu Ninh Phong Loan, tuy rằng không có làm mấy chuyện quá đáng như trong tưởng tượng, nhưng nhiệt độ cơ thể rõ ràng tăng cao lên một ít, thậm chí cả người đều có loại cảm giác say như sau khi uống rượu.
Có điều, giờ phút này trong lòng Ninh Phong Loan sauy nghĩ rối bời, ngược lại không có chú ý đến sự thay đổi và động tác của Minh Duệ, y chỉ là lại mở miệng, “Ta mặc trước, ngươi chú ý nhìn, đỡ phải khi tự mình mặc lại không được.”
Minh Duệ nghe Ninh Phong Loan nói như thế, đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc mới thanh tỉnh một chút, xâu chuỗi lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Ninh Phong Loan vẫn luôn cho rằng hắn là tiểu sư muội, cho nên mới muốn dạy mình mặc yếm mà thôi…… Trong lòng hắn dâng lên một ít cảm giác xấu hổ hiếm thấy, nhưng lại hoàn toàn không thể dời ánh mắt của mình, thậm chí dươиɠ ѵậŧ vốn đã cứng, bây giờ lại càng cứng đến mức phát đau.
Mà Ninh Phong Loan lại cảm thấy có gì đó không đúng dưới tầm mắt nóng bỏng này.
Nhưng y nằm mơ cũng không thể ngờ được tiểu sư muội trước mặt mình, kỳ thật là một thân nam nhi, y chỉ cảm thấy bị nhìn có chút xấu hổ, cộng thêm cảm thấy khoảng cách của hai người quá gần, nhiệt độ cơ thể của Minh Duệ gần như muốn lây sang người của mình……
Ninh Phong Loan suy nghĩ muốn đẩy người ra, nhưng lại lo lắng mạo phạm tiểu sư muội, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng, “Ngươi cách xa ta một chút đi, như vậy ta mới buộc dây được.”
Minh Duệ không chịu, còn muốn nói vậy không cần buộc lại, dù sao ta cũng không muốn để ngươi buộc lại, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì nghe được Ninh Phong Loan tìm cho mình một lý do, “Cách xa một chút sẽ thấy rõ hơn?”
Hắn không hề do dự gật đầu, “Ừm.”
Cho dù biết rõ trả lời như vậy có chút đê tiện, nhưng Minh Duệ hoàn toàn không thể kiềm chế chính mình.
Chẳng những không thể kiềm chế, hắn còn muốn được nhiều hơn, thế là càng thêm không cách nào che giấu tình trạng của mình.
Cho nên dù Ninh Phong Loan đã tìm lý do, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Dẫu sao tầm mắt của Minh Duệ cũng không dời đi, mà cứ nhìn chằm chằm vào núʍ ѵú của mình, dưới ánh mắt như vậy, Ninh Phong Loan hận không thể tìm một cái lỗ chui thẳng xuống đất cho xong.
Thật sự là thân thể này của y quá kỳ quái.
Rõ ràng ngày thường núʍ ѵú đều là hồng nhạt mềm mại, nhưng bởi vì lộ ra ở trước mắt của Minh Duệ, nó lại cứng như hạt đậu đỏ……
Cái này còn chưa tính, chỉ cần y không nói, Minh Duệ cũng sẽ không biết, nhưng giờ phút này Minh Duệ nhìn y như thế, hạt đậu đỏ đó lại biến đổi ở dưới tầm mắt của đối phương, trở nên càng cứng hơn thì không nói, vậy mà chỉ qua một lát lại còn nở ra cỡ như hạt đậu phộng.
Ninh Phong Loan chỉ có thể ngại ngùng kháng nghị, “Ngươi, ngươi đừng nhìn ta như thế, tránh ra một chút để ta làm, ngươi sẽ có thể thấy rõ ràng.”
Y còn muốn nói ngươi cũng có ngực, tại sao lại nhìn ta như chưa từng thấy như thế, hơn nữa trong ánh mắt còn có cảm giác tham lam, dường như muốn ăn mình vào bụng luôn vậy.
Chỉ là lời này quá khinh nhờn, cho nên y nuốt trở về.
Nhưng Minh Duệ cũng không chịu tránh ra, ngược lại còn nhích lại gần một tý, đồng thời lại thấp giọng kêu y, “Sư tỷ.”
Ninh Phong Loan nghe được bên tai nóng lên, chỉ có thể ra vẻ như không có việc gì mà tiếp tục việc dạy học của mình.
Y đặt miếng vải lên ngực lần nữa, tay kéo dây ra phía sau, đồng thời như muốn che giấu gì đó mở miệng, “Tóm lại, mặc cái này rất dễ, sau khi chúng lớn lên chúng ta không nên che giấu, mà phải giải quyết……”
Mà Minh Duệ nghe xong lời của Ninh Phong Loan, ánh mắt chợt trở nên âm trầm, tựa như lặp lại lời của Ninh Phong Loan, nhẹ giọng nỉ non, “Sau khi lớn lên chúng ta không nên che giấu, mà phải giải quyết?”
Hiện tại chỗ kia của hắn biến lớn rồi, không biết Ninh Phong Loan có bằng lòng giúp hắn giải quyết hay không.
Mà Ninh Phong Loan nghe hắn nói như thế thì lại ngượng ngùng nhắm hai mắt lại lần nữa.
Tuy rằng Minh Duệ cảm thấy y là sư tỷ, nhưng hắn cũng không phải mà, cho nên khi nghe được tiểu sư muội nói lớn hay không, y khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều thêm một chút, thế là phản ứng thân thể càng thêm nghiêm trọng, hai đầṳ ѵú đã là từ trắng mịn chuyển thành đỏ bừng.
Y không thể còn tiếp tục như thế, y phải dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, sau đó rời khỏi nơi này mới được.
Ninh Phong Loan nghĩ như vậy thì mở miệng, “Ngươi nhìn kỹ, đừng hỏi mấy vấn đề linh tinh nữa!”
Nhưng tuy Ninh Phong Loan nghĩ thì hay, mà làm lại hết gian nan.
Mặc dù y không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của Minh Duệ giống như thực chất dừng ở trên người mình, cái này làm cho ngón tay y bủn rủn tựa như không nghe chỉ huy. Bởi vậy sau một lúc lâu cố gắng, y vẫn buộc sợi dây thành xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng Ninh Phong Loan cũng không có can đảm dạy lần hai, y mở mắt miễn cưỡng nhặt áo của mình, “Cứ như vậy đi, ngươi thử vài lần là biết thôi.”
Sau khi nói xong câu đó y liền muốn chạy trối chết, nhưng lại phát hiện Minh Duệ gần như giam y giữa vách đá và vòng tay của hắn, nếu y tiến về phía trước một bước thì sẽ hoàn toàn dán vào ngực của đối phương.
Ninh Phong Loan ánh mắt dao động, “Minh Duệ ngươi tránh ra một chút……”
Giờ phút này y mới phát hiện, Minh Duệ không chỉ tăng chiều cao, khí thế cũng hoàn toàn có thể áp chế chính mình. Đặc biệt là ánh mắt đối phương nhìn về phía mình, vẻ tham lam trong đó càng ngày càng nặng, càng ngày càng khó che giấu.