Sau khi Quách Mẫn Nghi cùng Hắc Phàm làm xong giấy tờ trở về đến nhà, thím Cổ dẫn Dạ Thi cùng một cô gái trạc hai mươi tuổi tên Thiễm Ngọc sang giao việc.
Vì biết thời gian cuối năm phải dọn dẹp sửa sang nhà cửa, hơn nữa sắp tới Quách Mẫn Nghi còn phải ôn luyện lại kiến thức cũ sau hơn hai năm không động đến, vậy nên Hắc Phàm cũng đã sớm muốn có người thay cô làm việc nhà.
Lúc thím Cổ giao người giúp việc qua, Hắc Phàm để cho Quách Mẫn Nghi tự quyết định mọi chuyện. Trước lúc lên lầu, anh còn thản nhiên ôm hôn cô trước sự chứng kiến của người ngoài, giọng điệu khi dặn dò cũng hết sức mập mờ.
“Anh lên phòng nghỉ một lát, tầm hai giờ có cuộc họp trực tuyến, khoảng một giờ hẵng gọi anh dậy.”
Quách Mẫn Nghi theo phản xạ vội gật đầu, ý tứ lộ rõ sự xua đuổi. Biết cô đang ngại, Hắc Phàm cũng chỉ cười cười rồi xoay người rời đi.
Trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại Quách Mẫn Nghi cùng Dạ Thi và Thiễm Ngọc. Vốn xuất phát từ chung một hoàn cảnh, thế nên Quách Mẫn Nghi chốc lát đã không còn nhớ danh phận mới của bản thân, cô giờ đây chỉ giống như một người giúp việc có kinh nghiệm đi trước hướng dẫn lại.
“Thời gian tới có thể làm phiền hai người rồi. Bởi vì thói quen sinh hoạt của thiếu gia có chút khó tính, nên nếu có dọn dẹp hay tìm anh ấy, tuyệt đối không được bước vào phòng ngủ và phòng sách. Thêm nữa anh ấy rất để ý chuyện ăn uống, vậy nên việc nấu ăn tôi sẽ lo. Hai người làm gì cũng được, chỉ cần tránh ba khu vực là phòng ngủ, phòng sách và nhà bếp là được rồi.”
Nghe Quách Mẫn Nghi dặn dò, Dạ Thi và Thiễm Ngọc gật đầu nghe theo. Không còn vấn đề nào khác, mọi người tản ra tự chia công việc để làm, riêng Quách Mẫn Nghi theo thói quen đi thẳng vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Đến gần một giờ trưa, theo lời Hắc Phàm đã căn dặn trước đó, Quách Mẫn Nghi lên phòng gọi anh dậy. Có điều, ngay khi cô từ dưới cầu thang sắp lên đến tầng trên, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân cùng tiềm thức của cô tự động đều khựng lại.
Trong khi Dạ Thi đang quỳ trên sàn hành lang dùng khăn lau sạch sẽ từng ngóc ngách, Hắc Phàm đứng tựa người ở cửa phòng ngủ nhìn cô nàng chằm chằm, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện bất ngờ của Quách Mẫn Nghi.
Phải qua mấy phút sau, khi Hắc Phàm thu lại ánh mắt có chút hứng thú khỏi Dạ Thi, lúc này anh mới giật mình khi phát hiện ra sự hiện diện của Quách Mẫn Nghi.
Sắc mặt của Quách Mẫn Nghi đã sớm trầm xuống, thêm bắt gặp được phản ứng khác thường của Hắc Phàm, trên gương mặt vô cảm của cô bỗng nhiên hiện lên một nụ cười mỉm mang đầy dụng ý sâu xa.
“Thiếu gia, ăn cơm được rồi.”
Hai chữ “Thiếu gia” được Quách Mẫn Nghi nhấn mạnh, bốn chữ phía sau cũng lộ ra chút đay nghiến. Dứt lời, cô không đợi câu trả lời của Hắc Phàm đã quay ngoắt người trở xuống lầu.
Rất nhanh, Hắc Phàm cũng lẽo đẽo đi vào nhà bếp. Vốn tưởng với gương mặt bình thản của Quách Mẫn Nghi đồng nghĩa sẽ được cơ hội giải thích, nhưng ngay khi Hắc Phàm vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức đập mạnh chén cơm xuống bàn gây nên tiếng động mạnh.
Chỉ trong chớp mắt, Hắc Phàm ngỡ rằng trái tim trong ngực đã nhảy vọt lêи đỉиɦ đầu, ngay cả Thiễm Ngọc đang đứng rửa chén gần đó cũng giật mình ngoái đầu.
Thấy ánh mắt tức giận của Quách Mẫn Nghi xẹt ngang, Hắc Phàm gượng gạo cười: “Không phải như em thấy đâu...”
“Nếu anh không muốn ăn cơm, em có thể nấu mì gói cho anh.” Không đợi Hắc Phàm nói hết Quách Mẫn Nghi đã ngắt lời, tuy không tỏ ra phẫn nộ hay gắt gỏng, thế nhưng nụ cười và lời nói của cô đều mang theo đầy dao găm.
Hắc Phàm vào giây phút này cười cũng không nổi nữa, cuối cùng phải chọn cách im lặng ăn cơm trước.
Tuy nhiên, đũa cơm đầu tiên vừa mới được Hắc Phàm bỏ vào miệng, từ phía đối diện đã truyền đến âm thanh mài dao từ Quách Mẫn Nghi. Tức khắc cổ họng anh nghẹn lại, cố nuốt xuống vài lần cũng không thể.
Hắc Phàm bưng chén canh húp vội một ngụm để nuốt cơm, sau khi miệng và cổ được thông, anh nhìn về bóng lưng đang tỏa ra dày đặc sát khí của Quách Mẫn Nghi.
“Hắc phu nhân, anh bị oan.”
Ngay khi tiếng than vãn đầy bất lực của Hắc Phàm vừa cất lên, Quách Mẫn Nghi lập tức xoay người lại nhìn anh với con dao bén vừa mài trong tay. Cô cong môi mỉm cười, từ tốn gạt bỏ: “Em có nói gì đâu?”
Nhìn lưỡi dao bén được giơ lên trong không trung, Hắc Phàm bất giác ngồi lùi người về sau. Đối diện với ánh mắt phóng ra lửa đạn của Quách Mẫn Nghi, vẻ mặt anh vừa nhăn nhó lại vừa cười khổ.
“Em cũng biết anh làm gì cũng có lý do mà, chẳng lẽ em không tin anh?”
Nghe Hắc Phàm hỏi, ngoài mặt biểu tình của Quách Mẫn Nghi dịu lại, thực chất trong lòng ngọn lửa vẫn luôn phập phồng cháy. Cô khẽ gật gù hùa theo, chậm rãi bước đến bên cạnh Hắc Phàm, ném con dao lên bàn ngay trước mặt anh.
Xong xuôi, cô đứng khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, hạ giọng hỏi ngược lại: “Đâu phải anh chưa từng lừa em?”
Hắc Phàm tựa lưng ra sau ghế, bình tĩnh nhìn thẳng vào Quách Mẫn Nghi, chân thành hối lỗi: “Nhưng anh chỉ yêu một mình em là thật.”
Cảm xúc nặng nề trong Quách Mẫn Nghi phút chốc bị lời nói của Hắc Phàm làm cho tiêu tan. Vào khoảnh khắc cô sắp bị cuốn theo lời dụ ngọt của anh, ý thức của cô như có ai đánh vào mà bừng tỉnh.
Đáp lại lời tỏ tình đột ngột của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi chống hai tay lên hông ra uy, không vui chỉ trích: “Em đề nghị, yêu cầu, cảnh cáo anh không được chơi chiêu trong lúc đang nói chuyện nghiêm túc!”
Biết chắc Quách Mẫn Nghi bị trúng kế, Hắc Phàm nhân cơ hội bày ra gương mặt vô tội, giọng điệu cũng trở nên nhún nhường: “Anh đối với em lúc nào cũng nghiêm túc...”
Ngọn lửa vừa phụt cháy đã bị Hắc Phàm dập tắt, đến cuối Quách Mẫn Nghi cũng phải hạ giận. Cô hừ một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Lý do là gì?”
Hắc Phàm không vội đáp, anh chợt nắm lấy cánh tay của Quách Mẫn Nghi kéo lại gần, thì thầm nói nhỏ vào tai cô.
Nghe xong câu trả lời, Quách Mẫn Nghi không những không hết giận, ngược lại cô còn bùng nổ cơn tức một lần nữa. Lúc đứng thẳng người dậy, Quách Mẫn Nghi thở ra một hơi chán nản, ghét bỏ đá văng sự tự tin của anh hiện tại.
“Thà anh đừng nói em chỉ nghi một, bây giờ anh kéo đồng minh vào, em phải ngờ đến một trăm rồi.”
Hắc Phàm: “...”