Mất cả đêm, Hạ Anh cuối cùng đã có thể dung hợp hoàn hảo chân nguyên mà hệ thống chuyển hóa với cơ thể của mình, cũng học xong quyết đầu tiên của - ngưng tụ khí thành ngọc trai.
Pháp thuật này có thể cô đọng và nén “khí” trong một phạm vi nhất định, cuối cùng biến nó thành từng viên giống ngọc trai. Những viên linh châu ấy có thể dùng để tu luyện, cũng có thể chuyển hóa thành đan dược hoặc luyện thành bùa chú.
Hạ Anh thử dùng pháp quyết ấy để cô đọng linh khí xung quanh, cuối cùng cho ra một viên linh châu to bằng hạt đậu nành. Màu sắc của linh châu rất ảm đạm, linh khí bên trong cũng ít đến mực đáng thương, nguyên nhân có thể là do linh khí trong thành thị quá loãng.
Hạ Anh hấp thụ linh châu, phát hiện rằng linh khí trong đó tuy loãng, nhưng thuần khiết hơn so với việc hấp thụ trực tiếp từ không khí. Xem ra không vô dụng như cô nghĩ, và nó có vẻ còn ẩn chứa nhiều bí ẩn.
Sau khi thấy được cái lợi từ cuốn công pháp, Hạ Anh vừa cô đọng linh châu, vừa luyện tập. Đúng lúc này, phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, như là âm thanh của vật nặng bị đập xuống đất. Sau đó liền có tiếng người kêu cứu: “Có ai không, cứu tôi với!”
Hạ Anh dừng việc niệm chú, sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Trình Tiểu Như? Cô không sao chứ?”
“Tiến vào giúp tôi với, tôi bị ngã, giờ không đứng dậy được.” Giọng Trình Tiểu Như nghe rất yếu.
Nghe thấy vậy, Hạ Anh đẩy cửa bước vào.
Trình Tiểu Như nằm trên đất với mái tóc rối bù, chiếc váy ngủ màu trắng bị máu nhiễm đỏ.
Nếu không phải vừa nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, Hạ Anh còn tưởng đây là hiện trường vụ án. Nhìn kĩ lại, cô phát hiện chân trái của Trình Tiểu Như bị sưng to, trên tay phải còn bị thương, có lẽ máu chảy ra từ đó.
Từ tư thế ngã, có lẽ Trình Tiểu Như đã trượt chân hoặc giẫm phải vật gì đó dẫn đến chân bị bong gân. Sau đó ngã ngửa ra sau, khi vùng vẫy tay, vô tình đập trúng vật trang trí trên đầu giường, dẫn đến bị thương.
Sau khi nhanh chóng phân tích mọi chuyện, Hạ Anh bước đến nâng cô ấy dậy, cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương.
Cổ chân bị bong gân, nhưng may mắn không gãy xương. Vết thương trên tay phải thì có hơi phiền toái, phải cầm máu ngay lập tức.
Hạ Anh về phòng mình lấy hộp y tế, băng bó vết thương cho Trình Tiểu Như. Để tránh cho cô ấy bị sốc khi mất máu quá nhiều, Hạ Anh đã kết hợp một chút chân nguyên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Anh nói với Trình Tiểu Như:” Cổ chân cô bị trầy xước nghiêm trọng, nhưng không ảnh hưởng tới xương, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện kiểm tra lại. Vết thương ở cánh tay phải hơi nghiêm trọng, tuy đã cầm máu, nhưng vẫn nên đi tiêm ngừa uốn ván. Có cần tôi gọi 120, hay gọi điện cho người thân của cô không?”
Trình Tiểu Như giật giật cổ chân, đau đến mức rít một tiếng. Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ khó xử, nhẹ giọng hỏi Hạ Anh: “Cần phải đi bệnh viện hả? Tự mua thuốc về dưỡng có được không?”
Hạ Anh nhìn Trình Tiểu Như, phát hiện người cô rất gầy ốm, dưới mắt còn có vết thâm đen, vẻ mặt lo lắng, hoảng loạn. Giọng điệu Hạ Anh dịu đi một chút, đề nghị: “Dù không đi bệnh viện, hiện tại cô cũng không được di chuyển lung tung, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trên giường. Vẫn nên gọi bạn bè đến chăm sóc.”
Trình Tiểu Như cô đơn nói: “Ở thành phố H tôi không có người thân, cũng không có bạn bè.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hạ Anh: “Tôi dùng tiền thuê cô được không? Bao nhiêu cũng được, cô cứ ra giá đi.”