Bởi vì đây là sở thích mà nguyên chủ để lại, nguyên chủ thích ủ rượu ngon, bởi vậy rất nhiều nam nhân có ý đồ với nguyên chủ, đều sẽ đem đến rượu ngon được ủ từ các nơi tới, tặng cho nguyên chủ, chỉ cầu được mỹ nhân cười.
Vạn Nhận biết rõ sở thích của sư phụ mình, nên lập tức vươn cánh tay ra, ngăn cản đường đi của Ly Nguyệt, giọng điệu cũng có chút cứng ngắc: “Sư phụ, con giúp người đi lấy.”
Ly Nguyệt gật đầu, “Ừm.”
Vạn Nhận xoay người đi về phía cửa, cửa chỉ mở ra một khe hở, Vạn Nhận và người ngoài cửa trao đổi một lúc lâu, sau đó hắn cầm rượu, đóng cửa rồi xoay người trở về trước mặt Ly Nguyệt, khi hắn nhìn thấy quần áo của Ly Nguyệt còn chưa sửa sang lại, lỗ tai lại đỏ bừng, nhắc nhở một câu: “Sư phụ, y phục của người...”
Ly Nguyệt dường như có chút khó xử, nói: “Đồ nhi, vi sư vừa mới đánh nhau, trong lúc không cẩn thận bị bong gân tay, nên giờ con có thể giúp sư phụ sửa sang lại y phục được không?”
Vạn Nhận nghe vậy, im lặng trong chốc lát, sau đó vẻ mặt hắn có chút rối rắm đáp: “Được.”
Ly Nguyệt một tay che yếm, một tay cởi sa y ra, sa y lướt qua làn da trắng nõn mềm mại của cô, buông lỏng rồi treo ở khuỷu tay, trước ngực cô là một mảnh kiều diễm xuân quang, cảnh sắc mê người kia bị yếm che khuất một nửa, nhưng ở đáy mắt Vạn Nhận lại lộ ra không sót một chút nào.
Vạn Nhận mặt không đổi sắc, chờ Ly Nguyệt đem yếm sửa lại xong, sau đó hắn sẽ hỗ trợ thắt đai lưng.
Nhưng Ly Nguyệt lại chậm chạp không có động tác.
Sắc mặt của Vạn Nhận dần dần trở nên nghiêm túc, hắn đưa tay nắm lấy cái yếm, lúc đυ.ng phải cái yếm đồng thời cũng đυ.ng phải bộ ngực mềm mại có xúc cảm cực tốt kia, nên hắn lập tức muốn thu tay lại.
Nhưng Ly Nguyệt lại đè tay hắn xuống, trên mặt lại lộ ra vẻ đau khổ nói: “Đồ nhi, vi sư, khó chịu...”
“Sư phụ?” Vạn Nhận không khỏi có chút khẩn trương: “Sư phụ, sao người lại khó chịu?”
Ly Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn vào hai ngọn đồi cao vυ't, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, giờ nên áp sát trước hay là trực tiếp đặt tay Vạn Nhận lên ngực mình?
Để gần gũi hơn!
Sau khi hạ quyết tâm, Ly Nguyệt buông tay đang đè tay Vạn Nhận ra, thân thể cũng dần dần mềm nhũn, cả người đều nằm sấp trên người Vạn Nhận.
Vạn Nhận theo bản năng đỡ lấy eo cô, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng điệu của Ly Nguyệt có chút ẩn nhẫn.
“Đồ nhi, vi sư rất mệt mỏi, cả người vô lực, ước chừng mới vừa rồi bị hạ dược, con ôm vi sư lên giường đi, vi sư muốn nghỉ ngơi.”
Vạn Nhận rất nghe lời bế Ly Nguyệt lên, đưa lên giường.
Ly Nguyệt trong lòng có chút vui vẻ, đồ đệ này, quả thật rất nghe lời, nếu như lát nữa vẫn nghe lời như vậy, thế thì chuyện này sẽ dễ làm hơn nhiều rồi.
Bởi vì vở kịch vừa rồi của Ly Nguyệt, nên yếm của cô đã rơi ra, vậy nên bây giờ cô chỉ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường.
“Đồ nhi, ngực vi sư đau đến khó chịu, con có thể giúp vi sư xoa xoa một chút được không?” Ly Nguyệt dùng hết diễn xuất cả đời của mình, đồng thời cũng âm thầm quan sát vẻ mặt của Vạn Nhận.
Vạn Nhận dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vành tai lại đỏ bừng.
Ly Nguyệt cảm nhận được, tám phần là Vạn Nhận muốn từ chối.
Quả nhiên, Vạn Nhận vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư phụ hẳn là có thể tự mình xoa xoa một chút.”
Ly Nguyệt cắn môi dưới, mặt lộ ra vẻ mặt đau đớn, không trả lời.
Vạn Nhận thở dài một hơi, “Sư phụ, sư đồ khác biệt.”
Ly Nguyệt nghe nói như vậy, đầu tiên là ngây người một chút, sau đó phản ứng lại, khuôn mặt cũng đỏ như say rượu, có chút xấu hổ hỏi: “Đồ nhi, con... Con đều biết cả sao?”
Vạn Nhận cúi đầu, không nói gì.
Sắc đỏ trên mặt Ly Nguyệt càng ngày càng đậm, Vạn Nhận đây là có ý gì? Đã biết còn không thèm nói gì, hắn đây là muốn nhìn cô quyến rũ hắn sao? Hay là giờ hắn đang muốn xem trò cười của cô?
Ly Nguyệt mím môi, đưa tay nắm chặt lấy tay Vạn Nhận, Vạn Nhận lại bày ra thái độ kiên quyết, dùng sức rút tay ra.
Bởi vì khi Ly Nguyệt nắm lấy tay hắn dùng sức rất mạnh, nên khi Vạn Nhận rút tay về đã kéo theo cô về phía trước một chút.
Ly Nguyệt cũng thuận thế lăn xuống giường.