Cố Khinh Chu ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, nắng mai vừa chiếu nhàn nhạt, Cố Khinh Chu liền tỉnh. Nàng ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ hoa lê lâu đời, đẩy cửa sổ kính ra, liền có thể thấy cây ngô đồng cao lớn trong đình viện.
Tháng chạp cây ngô đồng rụng hết lá, trơ trụi cành, sương sớm bao quanh như khoác lên mình tấm áo tơ lụa mỏng, tựa tiên nữ thướt tha kiều diễm.
Cố Khinh Chu nhìn gương cắt tóc, trong gương, hai gò má nàng hồng nhuận mịn màng, đôi mắt tinh khiết trong suốt, mười sáu tuổi ngây thơ, đây là lớp ngụy trang tốt nhất.
Khóe môi nàng hơi cong, chải chuốt bím tóc rồi xuống lầu.
Người hầu đã chuẩn bị cháo, màn thầu rán, bánh mì hấp và mì canh gà.
Vẫn chưa có ai rời khỏi giường, nàng là người đầu tiên.
Cố Khinh Chu ngồi ở bàn ăn, từ từ ăn mì, lúc ăn gần xong, mẹ kế nàng Tần Tranh Tranh liền xuống lầu.
Tần Tranh Tranh vẻ mặt mệt mỏi, một đêm không ngủ.
“Tối hôm qua bị dọa sợ sao?” Tần Tranh Tranh trấn an Cố Khinh Chu, đây là ý của Cố Khuê Chương.
Tối hôm qua Cố Khuê Chương phát cáu, mắng Tam muội Tứ muội không hiểu chuyện, nói Tần Tranh Tranh không biết dạy con, dọa sợ Cố Khinh Chu.
Tần Tranh Tranh vô cùng tức giận, con gái của bà bị thương, làm sao dọa sợ Cố Khinh Chu? Nhưng bà không dám nghịch lời trượng phu, nhẫn nại nghe trượng phu dạy bảo.
Sau đó Cố Khuê Chương còn để Tần Tranh Tranh an ủi Cố Khinh Chu, không để nàng nghĩ nhiều, Tần Tranh Tranh làm theo đúng lời dặn.
“Vâng ạ.” Cố Khinh Chu buông đũa xuống, âm thanh mềm mại nói, “Chảy rất nhiều máu, Tam tiểu thư hẳn là rất đau…”
Xem ra nàng hiểu chuyện!
Tần Tranh Tranh thích thái độ này của Cố Khinh Chu, nói: “Nó là Tam muội của con, đừng gọi khách khí như vậy.”
Mặc dù nói như vậy, Tần Tranh Tranh vẫn rất được lợi, bà chính là thích con gái của vợ cả khom lưng cuối đầu.
Bữa sáng nói chuyện phiếm đơn giản, sau khi Tần Tranh Tranh ăn xong liền đưa hai bộ váy rồi lên lầu.
Hôm nay, Tần Tranh Tranh phải đưa Cố Khinh Chu đến phủ Đốc Quân, thoái lui khỏi hôn sự kia.
“Mới như vậy đã không chờ được, là Thiếu soái phủ Đốc Quân để ý Cố Tương sao?” Cố Khinh Chu một bên vừa thử đồ, vừa nghĩ.
Bằng không, mẹ kế làm gì nhiệt tình giúp nàng từ hôn như vậy?
Không từ hôn, Cố gia chính là thông gia với Đốc Quân phủ, lại càng có lợi hơn.
Không có lợi thì phụ thân với mẹ kế đã không làm, gấp gáp mang Cố Khinh Chu đến từ hôn, tuyệt nhiên không phải vì Cố Khinh Chu.
Bên trong căn nhà này, Tam muội Tứ muội quá kiêu căng, mà tuổi tác chỉ mới vị thành niên, chỉ có Đại tỷ Cố Tương mỹ lệ thanh tao, có khả năng kết thân với Tư Thiếu soái.
Cố Khinh Chu suy nghĩ trong lòng, trên mặt không biểu lộ nửa phần. “Bộ màu hồng này đẹp nhất!” Tần Tranh Tranh nói.
Tần Tranh Tranh mang đến hai bộ váy, một bộ màu hồng nhạt, một bộ màu xanh da trời.
Chất lượng vải hai bộ này đều bình thường.
Bộ màu hồng nhạt này mặc lên không khác gì áo ngủ, thô kệch khô khan; mà bộ màu xanh da trời kia làm cho Cố Khinh Chu xinh đẹp nhã nhặn hơn.
Tần Tranh Tranh không muốn Cố Khinh Chu mặc đẹp, chọn bộ màu hồng kia.
Sau khi nàng mặc vào, hai bím tóc rơi dài xuống hai bên mặt, màu tóc đen làm da dẻ nổi bật trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, bộ dáng chững chạc lại linh động, cũng không đến nỗi xấu.
“Nha đầu ở nông thôn đều phơi nắng đến đen cả da, làm thế nào nha đầu này lại được nuôi trắng trẻo giống như đậu hũ?” Tần Tranh Tranh oán thầm, có chút ghen ghét.
Cố Khinh Chu tuổi còn trẻ, da dẻ non đến mức có thể bóp ra nước, lại có một đôi mắt to tròn vô tội, đặc biệt khiến người khác phải thương, còn Tần Tranh Tranh chỉ thấy chán nản!
Tần Tranh Tranh hy vọng Cố Khinh Chu là nha đầu xấu, hoặc là tính cách ngang bướng, được như vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.
Đến chín giờ, Tần Tranh Tranh mang theo Cố Khinh Chu ra ngoài, đi đến phủ Đốc Quân.
Lúc xuống xe, đột nhiên Cố Khinh Chu rút từ trong túi ra một đoạn dây lụa màu hồng nhạt, thắt một cái nơ bướm tinh xảo bên hông váy.
Váy bình thường nhìn không ra tư thái, thắt lên như thế, được mấy phần thướt tha, khiến tư thái nàng yểu điệu uyển chuyển thêm mấy phần.
Tần Tranh Tranh sững sờ, lập tức muốn đến gỡ xuống, lạnh mặt nói: “Hồ nháo cái gì, bộ dạng chẳng ra cái gì, vứt hết mặt mũi Cố gia!”
Tuyệt nhiên không phải sợ mất mặt, mà là Cố Khinh Chu thắt ở eo như thế, chiếc váy tôn lên tư thái của nàng, thanh tú như búp bê tuyết, trông rất đáng yêu, Tần Tranh Tranh sợ Tư gia thật sự để mắt đến nàng.
Thật không nghĩ tới, nha đầu này ở nông thôn mà cũng biết ăn mặc thời thượng, Tần Tranh Tranh rất bất ngờ.
Cố Khinh Chu thì đưa mắt dò xét bà, không diễn nổi bộ mặt mẹ hiền nữa sao?
“Con thích kiểu này.” Cố Khinh Chu nói nhỏ nhẹ, giống như chỉ cần Tần Tranh Tranh nói thêm câu nữa, nàng có thể rơi nước mắt ngay.
Tần Tranh Tranh không muốn Cố Khinh Chu khóc, nàng vừa khóc có thể Đốc Quân phu nhân sẽ thấy thương nàng, chuyện từ hôn sẽ càng khó hơn.
“... Tùy ngươi!” Tần Tranh Tranh bực bội, tiến lên gõ cửa. Đã đến phủ Đốc Quân, cũng không thể ở trước cửa chính phủ Đốc Quân mà giáo huấn con cái, Tần Tranh Tranh đành phải nhịn.
Bà cảm giác như mình bị Cố Khinh Chu trêu đùa.
Phủ Đốc Quân tọa lạc ở thành tây, ở cổng có trạm canh gác, ba bước một tốp lính năm bước một trạm gác, thủ vệ canh gác nghiêm ngặt.
Cổng sắt lớn rất cao, gõ nửa ngày trời mới có phó quan chạy đến mở cửa.
Cố Khinh Chu thuận lợi đi vào phủ Đốc Quân.
Nàng gặp ngay Đốc Quân phu nhân ở đại sảnh.
Đốc Quân phu nhân mặc áo khoác da ngắn màu nâu, bên trong là sườn xám màu xanh nhạt thêu tinh xảo, vớ pha lê bao lấy bắp chân tinh tế mượt mà, khuôn mặt nhỏ, da tựa Ngưng Tuyết, tuổi tác dường như không để lại vết tích gì trên mặt bà.
“... Dung mạo con thật giống mẫu thân con.” Đốc Quân phu nhân sững sờ, khóe mắt ướt nóng.
Đây là nữ nhi của cố nhân, Đốc Quân phu nhân bày ra bộ dáng từ bi.
“Phu nhân.” Cố Khinh Chu chào khẽ, âm thanh thanh thúy tinh khiết.
Đốc Quân phu nhân gật đầu.
Tần Tranh Tranh ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, nói: “Khinh Chu hôm qua mới tới, hôm nay liền đến bái kiến phu nhân, đứa nhỏ này biết lễ hiếu thuận!”
“Đúng vậy.” Đốc Quân phu nhân hài lòng.
Nói vài câu, Tần Tranh Tranh liền đổi chủ đề nói đến chuyện từ hồn.
Cố Khinh Chu nhìn Đốc Quân phu nhân ung dung hoa quý, nói khẽ: “Phu nhân, con có thể cùng người nói chuyện riêng vài câu được không?”
Đốc Quân phu nhân và Tần Tranh Tranh đều sững sờ.
“Được, con theo ta lên lầu.” Đốc Quân phu nhân hoàn hồn cười khẽ, đáp ứng.
Tần Tranh Tranh giật mình, muốn cản lại.
Nhưng ánh mắt Đốc Quân phu nhân ôn nhu lại lộ ra vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng, Tần Tranh Tranh không dám làm trái lễ nghĩa.
Cố Khinh Chu đi theo Đốc Quân phu nhân, lên tầng hai.
Phòng khách nhỏ ở tầng hai, có một bộ ghế sofa làm bằng da thật, trên tường treo một tấm thảm Ấn Độ nhiều tua, cả phòng đều là phong cách Baroque xa hoa.
Đốc Quân phu nhân mời Cố Khinh Chu ngồi.
Cố Khinh Chu liền ngồi bên cạnh Đốc Quân phu nhân trên sofa.
Tay nàng gầy gò trắng nõn, giống như búp măng non mùa xuân, hai tay đan lại, tùy ý đặt trên đầu gối, dáng vẻ đoan trang lại vũ mị.
Đốc Quân phu nhân thấy vậy có chút giật mình: Đứa nhỏ này không giống đến từ nông thôn, tư thái ưu nhã như thế, lại giống như tiểu thư thế gia.
“Con không đồng ý từ hôn.” m thanh Cố Khinh Chu êm dịu, giống như đám sương mù trong rừng, kiều diễm mà nói.
Đốc Quân phu nhân không có phòng bị khi nghe nàng nói vậy, nhất thời sũng sờ.
“Con… không đồng ý?” Đốc Quân phu nhân kinh ngạc, “Ngươi biết ngươi đang nói chuyện cùng với ai không?”
Tiểu cô nương này không ngượng ngùng giống lúc mới gặp mặt, đôi mắt nàng trong suốt cũng mang theo vài phần nhiệt độ, dường như có chút ánh sáng giảo hoạt lóe lên.
Đốc Quân phu nhân lạnh mặt.
Cái đồ không cần thể diện!
Một nha đầu lớn lên dưới nông thôn, dựa vào đâu mà xứng với con trai bảo bối của bà?
---
Editor: _dear.navie