Ninh Ý mở mắt ra, cô đang ngồi tại một căn phòng xa hoa.
Trong tay cô cầm một cây kim, trên mũi kim dính máu.
Hiển nhiên, vừa mới đâm người ta xong.
Ninh Ý từ sau khi xảy ra tận thế đã không còn dùng vũ khí lạnh buồn cười như này, nghĩ thầm: Người tốt?
—— Xuyên sách cô thành Dung ma ma?
Tiếp đó đầu cô liền bị một kịch bản bản hào môn sủng văn không não thâm nhập, rất nhanh liền biết: Người cô vừa đâm trên giường bệnh, người đàn ông cực kỳ đẹp trai này, trong sách là ông vua kinh doanh mạnh nhất giới thương nghiệp – Cô Thành, sau này sẽ chết. Lúc này ngoài ý muốn trở thành người thực vật ba năm.
Nữ chính nguyên tác Đinh Tư Nguyệt và Cô Thành có liên hôn từ nhỏ, vì đó mà được các tiểu thư danh giá cực kỳ ngưỡng mộ, ai nghĩ tới ông chủ lớn tự nhiên bất tỉnh. Cũng may cô ta phát hiện sự thật mình là tiểu thư giả bị bế nhầm, tiểu thư thật Ninh Ý được tìm về từ nông thôn, số mệnh phải gả cho người thực vật liền thuận lý thành chương đẩy lên đầu cô ấy. Không chỉ như vậy, Đinh Tư Nguyệt còn được người nhà cô ta tìm thấy, nhà giàu đó càng trâu, được sủng như hòn ngọc quý trên tay!
Mà Ninh Ý ngày tháng trôi qua chẳng tốt lành gì, vừa về nhà giàu liền phải thủ tiết, so sánh với Đinh Tư Nguyệt sống trong thế giới vạn người mê, tính cách không khỏi lệch lạc, nên cô ấy ngược đãi người chồng tàn phế cho hả giận.
Cô ấy không biết rằng ý thức của ông chủ lớn mắc kẹt ở trong thân thể anh bị động và tỉnh táo mọi lúc! Bị ngược đãi khiến cho anh càng thêm hận, về sau khi anh trở lại, lần nữa càn quét toàn bộ giới kinh doanh, Ninh Ý con người tàn độc biếи ŧɦái này đương nhiên là người bị tra tấn đổ máu đầu tiên.
Sau khi xem xong kịch bản rác rưởi, Ninh Ý nhất thời cũng không biết ai xúi quẩy hơn, ông chủ lớn hay cô.
Cô cảm thấy nếu hai người bọn họ có thể đổi vị trí, họ sẽ hợp tác khá tốt.
Họ đều oan hết.
Bất quá, oan là oan, Ninh Ý trải qua ba năm ở tận thế, đạo đức và đồng cảm đều đổi lấy chất lượng cuộc sống rồi, chỉ suy nghĩ biện pháp có lợi cho cô.
Hôm nay là ngày nguyên chủ được phép đến thăm sau khi gả vào nhà họ Cô, toàn bộ giới nhà giàu thành phố A hầu hết đều tụ tập bên ngoài phòng bệnh. Những người này hơn phân nửa xem thường nguyên chủ, nếu lúc Cô Thành không thức, sẽ nói móc cô là quả phụ. Nếu Cô Thành thức dậy, sẽ trào phúng cô không xứng đáng.
Ninh Ý cầm kim, hướng về ông chủ lớn, nghiêm túc nghĩ ——
Đã đâm đều đâm rồi, tại sao không tìm cách dứt khoát đâm chết anh ta? Miễn cho sau này bị đánh trả.
Nhưng cô đổi ý, bây giờ là xã hội pháp trị, không thể tùy tiện chém chém giết giết.
Ninh Ý buồn rầu ngáp một cái. Cuối cũng cũng vất vả rời khỏi tận thế, lại mang thân phận B này, lúc nào mới có thể ăn ngon uống tốt nằm ngửa ngủ ngon được đây?
Cô dứt khoát đem kim đậy lại và nhắm mắt: "Chồng ơi, em thay anh nằm nghỉ một lát nha.”
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ ngẫu nhiên trong lòng mà thôi.
Nhưng mà, trong không khí chợt sinh ra một chút dao động, giống một trận gió từ bên tai cô phất qua giường bệnh, giống như có gì đó đã thay đổi.
Ninh Ý giác quan nhạy bén, lập tức mở mắt ra.
Lại phát hiện —— trước mắt làm sao vẫn là màu đen?
Không chỉ có như thế, tiếng ồn và tạp âm do thính lực của cô tốt mà nghe rõ ràng giờ đây cũng biến mất hết. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảm giác cơ thể mềm mại và mịn màng.
? Điều này làm sao hơi giống…
Như là để chứng minh suy đoán trong lòng của Ninh Ý, “Ninh Ý” ngồi bên giường chậm rãi đứng lên.
Lúc “cô” mở mắt ra trong chốc lát, đáy mắt hiện lên một tia hắc ám, giống như dã thú bị giam quá lâu trong l*иg, cẩn thận xem xét nơi ở đã lâu không có ánh sáng.
Sau khi đã quen với việc đứng và nhìn mọi thứ bình thường, lần đầu tiên Cô Thành thấy mình đang nằm trên giường.
Anh im bặt. Ra khỏi cơ thể?
Nhưng khi anh từ từ giơ tay lên, thứ mà anh nhìn thấy là một cổ tay trắng nõn của một người phụ nữ, với năm ngón tay rất mảnh khảnh... và một cây kim.
Cô Thành híp mắt. Hóa ra anh thực sự đã được chuyển vào cơ thể của người này.
Ninh Ý cảm thấy trong lòng đau nhói.
Một cảm giác liên kết không thể giải thích được khiến cô biết rõ rằng mình thực sự đã hoán đổi cơ thể với ông chủ lớn.
Nếu cô biết sớm hơn, cô đã ném cây kim đi trước, à không - nếu cô biết sớm hơn, cô đã đâm chết anh ta!
Cô Thành đã nhặt kim lên và nhìn nó.
Vừa rồi cánh tay đau nhói: "—là cái này sao?"
Ninh Ý nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy sức hút này, ý thức được hai người sau khi hoán đổi vẫn có thể nói chuyện trực tiếp qua nội tâm, bèn thu lại chút “lễ độ” còn sót lại, giải thích: “Tôi không đâm anh, tất cả chỉ là hiểu lầm…”
Nhưng mà, cô còn chưa nói hết lời, liền cảm thấy mũi kim lạnh lẽo rơi vào trên cánh tay, chậm rãi di chuyển, khiến cô nổi da gà.
"--Sợ hả?"
Cô Thành cụp mắt xuống, bình tĩnh biến giường bệnh thành bàn đàm phán: "Tôi nghĩ cô biết thân phận của tôi, nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể mang đến cho cô tất cả những gì cô muốn."
Bên kia im lặng không một tiếng động.
Cô Thành trong lòng càng thêm trầm xuống, ánh mắt thay đổi mấy lần.
Xem ra, người phụ nữ này không phải là một tên ngốc chỉ biết đâm kim vào người, ngược lại khá mưu mô và điềm tĩnh.
Cô Thành kiềm chế ngữ khí, lấy lui làm tiến: "Đương nhiên, thế chủ động là của cô, nếu như cô..."
Giọng anh trầm thấp, miệng gần như khô khốc, nhưng đối phương vẫn im lặng, giống như một cao thủ am hiểu trò chơi.
Một chút sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt u ám và lãnh đạm của Cô Thành.
--"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Một lúc sau, bên kia cuối cùng cũng trả lời.
Ninh Ý: "zzZZZ"
Cô Thành: "?"
Cô Thành: "..."
Cô Thành chịu đựng trong ba năm gần như phá vỡ trạng thái của mình.
Cô ấy đang ngáy đấy.
Lúc này, bên ngoài phòng.
Bởi vì đã lâu không mở cửa, các tiểu thư danh giá dần dần ngồi không yên.
Ninh Ý lâu như vậy không đi ra, Cô thiếu gia thật sự tỉnh rồi đúng không??
Rốt cuộc, đế chế kinh doanh mà Cô Thành một tay gầy dựng vẫn đang vận hành theo quy tắc của anh ta, và giá trị thị trường của tập đoàn họ Cô vẫn không ai sánh kịp ở thành phố A. Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai và hoàn mỹ của Cô Thành... Trên thực tế, già trẻ lớn bé đều có thể mở mang tầm mắt, hiện tại vẫn có vô số người muốn lấy anh.
Tất cả mọi người đều ngoài ý muốn, nhưng không ai dám đánh cược tình huống đó.
Trong đám đông, chỉ có Đinh Tư Nguyệt mỉm cười bình tĩnh. Đó là cử chỉ của kẻ chiến thắng được nhiều người yêu thích trong cuộc sống.
Người khác không biết tại sao Ninh Ý ở trong phòng Cô Thành rất lâu không ra ngoài, nhưng Đinh Tư Nguyệt biết - bởi vì cô ta biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thông qua một giấc mơ! Bây giờ em gái của cô ta hẳn đã bắt đầu ngược đãi Cô Thành.
Đinh Tư Nguyệt cười nhẹ - thật đáng tiếc khi Ninh Ý ngay lúc chết cũng không biết, Cô Thành có thể nhận ra tất cả những chuyện này và sẽ sớm tỉnh lại!
Vì vậy, cô ta chỉ cần tìm cơ hội chữa lành vết thương cho Cô Thành và chữa lành vết thương khi Ninh Ý ngược đãi anh ấy, sau đó sau khi Cô Thành vùng dậy mạnh mẽ... cô ta sẽ là ánh sáng giúp Cô Thành vượt qua bóng tối!
Ngay khi cô ta đang nghĩ, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra——
Cô Thành từ bên trong bước ra với vẻ mặt trống rỗng, khuôn mặt đầy vẻ u ám.
Anh lúc này đang ở trong cơ thể Ninh Ý, nhưng phải bịt miệng mọi người đang chờ ở bên ngoài.
Một vẻ đẹp lạnh lùng như vậy...
Con dâu Ninh Ý mặc dù không được lên sân khấu nhưng cô ấy thực sự rất xinh đẹp... Đường nét khuôn mặt vốn dĩ thanh tú, đôi mắt khép hờ, đuôi mắt sâu và môi trên cao, mỏng và cong, và môi dưới của cô ấy có độ dày vừa phải. Cô ấy gầy nhưng rất có khí chất, và khí chất lạnh lùng còn sót lại lúc này càng tăng thêm một chút bí ẩn cho cô ấy.
“Chết tiệt, cô ấy đẹp quá à!” Ai đó thì thầm.
Người nổi tiếng bên cạnh nhếch môi khinh bỉ, xinh đẹp có ích lợi gì?
Nhìn vẻ mặt này, có thể biết Cô Thành nhất định chưa tỉnh lại, nếu không, "Ninh Ý" sao lại có vẻ thê lương như vậy?
Trong lúc nhất thời, các phu nhân và thiếu gia đều cảm thấy thất vọng cùng nhẹ nhõm, xúm lại xung quanh nhìn "Ninh Ý" từ trên xuống dưới.
Cô Thành đã lâu không tiếp xúc với ai, cảm thấy rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Tránh đường."
Khí chất lạnh lùng và áp bức từ cấp trên khiến một số ít người tiến lại gần phía trước bị đình trệ.
Nhưng rồi họ lại cười phá lên, Ninh Ý diễn cũng khá đấy chứ?
Cô Thành còn chưa tỉnh lại, mà còn dám ra vẻ xuất thân giàu sang?
Có người cười lạnh: "Ồ, tư thế này, người không biết còn tưởng rằng chính là Cô Thiếu Gia đó?"
Những người xung quanh nói: "Nếu một người nào đó trong nhà có thể gả vào nhà họ Cô, thì kẻ đó đã một bước lên mây rồi ~ Còn không gấp gáp giữ vững sao?"
Cô Thành thờ ơ nhìn những gương mặt này, trước kia luôn tươi cười trước mặt anh.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của họ.
Đinh Tư Nguyệt xuất hiện đúng lúc, và với sự đồng cảm và thấu hiểu cho Ninh Ý, cô ta nhẹ nhàng nói: "Đừng nói như vậy, Tiểu Ý nhất định rất buồn..." Nếu không, làm sao cô ấy có thể ngược đãi Cô Thành?
Mọi người đều biết rằng Đinh Tư Nguyệt vừa mới được nhà họ Đinh công nhận, cô ta nổi tiếng là mỹ nữ và được cưng chiều, còn con trai cả của nhà họ Cô là hộ hoa sứ giả, đều bán rẻ thể diện cho cô ta .
"Tư Nguyệt vừa xinh đẹp vừa tốt bụng~"
"Quả nhiên là con gái danh môn thật sự!"
Đinh Tư Nguyệt mỉm cười khiêm tốn, nhưng trong mắt cô ta không giấu được tự hào và tự mãn.
Cô ta liếc nhìn cửa phòng bệnh, tuy rằng cô ta rất muốn lập tức chữa trị cho Cô Thiếu Gia khốn khổ, nhưng bây giờ nhiều người quá, cho nên cô ta cũng không vội.
Vì vậy, cô ta đã nắm lấy tay "Cô Thành" và nói một cách ân cần: "Nào, để chị dẫn em đi một vòng quanh nhà họ Cô."
Cô Thành: "?"
Cô Thành hiên ngang và tự tin đi đến: “Tư Nguyệt, em đi với chị.”
Đinh Tư Nguyệt đương nhiên không từ chối, cử chỉ bảo vệ của Cô Thành vừa nãy chắc chắn đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ninh Ý. Tâm lý của cô ấy càng lệch lạc bao nhiêu thì ngược lại càng nổi bật lòng tốt của cô ta bấy nhiêu!
“Đi thôi~” Cô ta cười nói.
…
Cô Thành không từ chối.
Anh muốn nhân cơ hội này quan sát tình hình nhà họ Cô, và bù đắp lại điều mà ba năm qua đã mất đi càng sớm càng tốt. Tính toán thời gian, dự án anh ký kết trước khi xảy ra tai nạn đáng lẽ bây giờ đã hoàn vốn.
Đi dạo trong trang viên tráng lệ của nhà họ Cô, Đinh Tư Nguyệt rạng rỡ tươi cười và tiếc nuối nói: “À, ở đây – hồi nhỏ chị rất thích tới chơi. Hồi đó dì Tống Lam rất thích chị, tiếc là bây giờ chị không phải là con dâu…”
Đinh Tư Nguyệt nói xong, ra vẻ như chợt nhận ra những lời nói này sẽ làm “Ninh Ý” bị tổn thương, vội vàng nói: “A, thật xin lỗi em gái, chị không phải cố ý.”
Thay vào đó, Cô Thành nhìn cô ta.
Trà xanh cấp thấp.
Cô Thành ở bên cạnh mất kiên nhẫn nói: “Tư Nguyệt, tại sao chị luôn xin lỗi em vậy? Chị không phải đã nhường vị trí của mình cho em sao? Em còn bất mãn gì nữa chứ?”
Kiểu tư tưởng độc đoán đó đơn giản là các cô gái nhỏ không thể kháng cự.
Đinh Tư Nguyệt đỏ mặt, âm thầm quan sát “Ninh Ý”, nhìn vẻ mặt cô suy tư mới hài lòng.
Cô Thành nhớ Cô Nhạc.
Anh quay đầu nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Em làm mất tài liệu vào cuộc họp cổ đông năm trước của nhà họ Cố rồi khóc, sau này em có làm giám đốc điều hành không?”
Sắc mặt Cô Nhạc đột nhiên biến đổi, chuyện này ngoại trừ những trưởng bối có mặt lúc đó thì không ai biết, Ninh Ý, người vừa mới bước vào nhà giàu, làm sao có thể biết được?!
Cậu vô thức quay sang Đinh Tư Nguyệt: “Cô nói với cô ấy?!”
Đinh Tư Nguyệt mở to hai mắt, vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể!”
Cô ta không thể ngờ mình đã đánh giá thấp Ninh Ý! Có phải điều này bắt đầu đả động quan hệ của cô ấy với Cô Thành?!
Quả nhiên người có suy nghĩ đen tối chính là như vậy, không vui thì không thể nhìn người khác hạnh phúc!
Đinh Tư Nguyệt không quan tâm đến anh, vì cô ta bận thanh minh bản thân vô tội với Cô Nhạc trước.
Cô Thành không quan tâm tới bọn họ.
Anh thậm chí không quan tâm làm như vậy sẽ tạo ra kẻ thù cho Ninh Ý.
——Tình cảnh của người phụ nữ này dính líu gì tới anh ta?
Anh đang định đi vào nhà mình xem một chút, thì bên tai truyền tới một tiếng ngáp dài.
Ninh Ý tỉnh dậy.
Giấc ngủ này không dài, nhưng là một giấc ngủ sâu đã lâu cô không có!
Ninh Ý nằm trên giường, cả người mềm nhũn, vui đến mức không muốn dậy.
Lúc này thuận lợi trực tiếp nói trong đầu, cô hỏi Cô Thành: “Anh đang ở đâu?”
Cô Thành liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng trả lời: “Phía sau nhà bếp.”
Ninh Ý đắc ý: “Làm sao anh biết tôi đói, cho nên đến đó?”
Cô Thành cười khẩy, người phụ nữ này chỉ biết ăn và ngủ.
Đầu tiên, anh chỉ tình cờ ở đây.
Thứ hai, nếu Ninh Ý muốn hoán đổi, anh không thể khống chế được.
Tuy nhiên, vài giây sau, cả hai vẫn không đổi lại.
Giong Ninh Ý nghi hoặc của truyền tới: “Ơ? Tại sao không đổi được?”
-Không theo thứ tự hả?
Cô Thành dừng lại.
Có vẻ như dù cô ấy có quyền chủ động, nhưng thời gian trao đổi… hay số lần, cũng bị giới hạn đối với cô.
Vì vậy——anh không hoàn toàn bị động trước cô.
Khóe môi Cô Thành chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười, trong mắt đen kịt có ác ý như thủy triều kéo tới.
Đinh Tư Nguyệt khó khăn lắm mới làm Cô Nhạc yên lòng, ban đầu cô ấy rất khó chịu, nhưng khi cô ấy quay đầu lại nhìn thấy “Ninh Ý” mang vẻ mặt lạnh lùng tàn ác, cô ấy lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
Đúng vậy, dáng vẻ này, tinh thần “Ninh Ý” nhất định bị lệch lạc tới mức điên cuồng!
Cô Thành cong môi cười bước khỏi sau bếp.
Ninh Ý thử đối diện vài lần, tạm thời không đổi về được, cũng không nhẫn nại nữa.
“Chồng, vậy chồng mang cho em ít bánh ngọt nhé~” Ninh Ý không chút ngượng ngùng gọi: “Mấy năm rồi em chưa ăn, em muốn vị sô cô la.”
“——Ồ.” Cô Thành gần như cười khẩy.
“Ninh Ý.” Anh lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô nên tự trọng.”
Ninh Ý nằm trên giường, lòng thầm thở dài.
Tôi biết rằng anh sẽ trở mặt ngay trong tích tắc!
May mắn là, cô đã liệu trước.
Giọng điệu cô lo lắng nói: “Anh không cho tôi ăn, tôi sẽ chảy nước miếng xuống mặt anh.”
Cô Thành: “?”
Ninh Ý nhàn nhã nằm trên giường lảm nhảm: "Em thử rồi, khóe miệng anh có thể nhúc nhích khoảng 1mm, hơn nữa bây giờ có người nắm tay anh, chắc là mẹ anh."
Cô Thành: "..."
Ninh Ý: "Làm sao vậy?"
Dừng một lát, trí nhớ anh bắt đầu mất dần: “A ha a a a a…”
Cô Thành: "Đủ rồi!"
Trên trán anh ta nổi lên mấy đường gân, ánh sáng màu đen trong mắt anh hiện lên.
Nửa ngày sau.
"Sô cô la phải không?"