Tiếu Lâm lảo đảo bước đi, anh cảm thấy hôm nay mình thật sự không quá bình thường, có lẽ do nhiều ngày ngủ không ngon khiến cho anh đau đầu run chân, phải nhanh chóng ngủ một giấc mới được.
Người đàn ông ngồi chính giữa trong phòng bao đi rồi, Lý Huệ có chút nản lòng ngồi ở bên cạnh Vương Tổng, sau đó sờ sờ âu phục dưới mông, vừa rồi Tiếu Tổng đã quên đem âu phục của anh đi rồi.
Lý Huệ sờ thử chất liệu của âu phục liền biết nó không hề rẻ, nhưng nếu bây giờ đem đi trả lại thì cũng có chút xấu hổ, âu phục mà anh mặc trên người lại bị đệm dưới mông cô thì cực kỳ không ổn, anh chắc chắn sẽ không mặc lại nữa đâu.
“Nguyệt Quý.”
Lúc Lý Huệ thất thần, Vương Tổng gọi cô.
“Dạ?”
Vương Quốc Quân lấy ra một cái bao lì xì đưa cho cô: “Có muốn nhiều tiền hơn hay không?”
Bao lì xì rất dày, Lý Huệ có gắng dựa vào ánh sáng màu trong phòng nhìn một chút, bên trong tất cả đều là tiền trăm.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng dấy lên một nỗi đau lòng, mấu chốt là trước khi vào phòng bao cô đã bị ném qua một bên, hóa ra không muốn là bởi vì tiền không đủ nhiều. Tiền của Vương Tổng này cho cô có thể chịu đựng được, coi như là bị chó cắn một cái đi, nhất định phải tìm được người hiến thận cho cha càng sớm càng tốt.
Lý Huệ cười cười, học Trương Quyên nói: “Vương Tổng...”
“Đi đi đi đi!” Vương Tổng nuốt không trôi bộ dạng này của cô, “Không phải để cô nói với tôi, tôi cũng không thích cô như vậy.”
Nói xong, Vương Tổng hít hương thơm trên mặt Trương Quyên: “Làm gì có ai có thể sánh được với Trương Quyên chứ.”
Hắn ta móc ra một tấm thẻ phòng đưa cho Lý Huệ: “Biết hầu hạ như thế nào không?”
“Biết đây là ai không? Đây chính là ông chủ lớn! Tôi phải xin cơm trong tay anh ấy. Công ty của anh ấy sắp được đưa ra thị trường rồi, nếu cô đi theo anh ấy, sau này tôi phải gọi cô một tiếng chị dâu đó, hơn nữa sau khi chuyện này thành công tôi sẽ cho cô mười vạn.” Vương Quốc Quân lại đưa cho cô một cái máy ảnh, “Nhưng có một điều kiện, cô phải chụp ảnh, cô chụp ảnh giường chiếu với anh ấy, càng rõ ràng càng tốt.”
Lý Huệ như kẻ trộm đi vào khách sạn, cô luôn cảm thấy tất cả những người cô gặp trên đường đều đang nhìn cô, như thể mọi người đều biết cô sắp làm những chuyện xấu xa gì.
Cô hít một hơi thật sâu, cắm thẻ phòng vào rãnh.
“Tích...”
Khi cửa phòng mở ra, Lý Huệ cảm thấy cô đã mở ra một cái hộp Pandora, và cô cũng sắp thối rữa.