Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 14

Phó Thời Hàn cười rất chân thành, nhưng sự lạnh lùng xa cách trong lời nói lại khiến người ta cảm thấy lòng lạnh đi. A Cẩn gần như muốn vỗ tay, người bình thường thật sự không làm được loại chuyện tươi cười vả mặt này đâu!

Liên di nương bị mỉa mai, vẻ mặt rất khó coi, ả ta cố gắng giữ nụ cười: "Sao ngài lại nói thế, đương nhiên A Điệp là muội muội của ngài mà. Con bé không ra hồn như thế, ngài đừng giận con bé. Tiểu cô nương mà, tóm lại là không hiểu chuyện, sau này nô gia sẽ dạy dỗ con bé thật tốt là được. Ngài cũng không thể vì con bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện mà không nhận muội muội này được."

A Cẩn trợn tròn mắt nhìn, thì ra đây chính là Liên di nương. Nhưng mà sao ả ta có thể mặt dày như vậy, đậu xanh rau má, thật khiến người ta coi thường!

"Ta nhớ hình như mình là họ Phó mà? Quả thật không biết, một người họ Phó như ta làm sao lại có một muội muội họ Triệu. Hơn nữa, ngươi còn là hạ nhân của Lục Vương phủ. Trên ngọc điệp của hoàng gia không hề có ai tên là Liên di nương, lại càng không có A Điệp nhỉ? Nếu như muốn lôi kéo làm quen thì cũng phải nhìn xem mình có thân phận gì. Cũng không biết Lục Vương phủ quản lý hạ nhân thế nào, lại không ra gì như vậy." Phó Thời Hàn ôm A Cẩn, đứng lên: "A Cẩn, chúng ta đi thôi. Cảnh vốn đang đẹp lại bị người ta phá hỏng."

Nắm tay nhỏ A Cẩn vung vẩy: "Ê a, phiền!" Nàng nói rõ ràng, lập tức hào hứng nói lần nữa: "Phiền! Phiền! Phiền!"

Phó Thời Hàn thấy nàng tức giận, nở nụ cười: "Nếu A Cẩn đã phiền, vậy sao không rạch mặt nàng ta nhỉ!" Một câu hời hợt lại khiến người ta cảm nhận được sự lạnh băng vô tình dưới nụ cười dịu dàng kia.

A Cẩn ngơ ngác, cái gì! Rạch mặt?

Gương mặt Phó Thời Hàn vẫn đang cười, nhưng lại nói tiếp: "Bạo lực vĩnh viễn khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn dụ dỗ!"

Liên di nương nghe nói thế, dường như nghĩ đến gì đó, cả người hơi hoảng sợ. Ả ta hơi lùi lại mấy bước, trong mắt A Cẩn thì nhìn như đang run rẩy.

"Y ya ya ya! Không!" Tuy Liên di nương rất đáng ghét, nhưng cũng không thể lỗ mãng thế này được! A Cẩn nghĩa chính ngôn từ khoa tay với tiểu thiếu niên. Thiếu niên tới đây nào, để tỷ tỷ cứu vớt tam quan của ngươi!

"Ê a, lấy..." A Cẩn níu cổ áo Phó Thời Hàn, thấy hắn nhướng mày cười lại muốn giải thích rõ: "Lấy… đức! Y a, lấy đức… phục, phục, phục người!" Tuy chỉ có bốn chữ, nhưng A Cẩn vô cùng khó khăn mới nói được. Sau khi nói ra, nàng thở một hơi thật dài, cảm thấy mình hơi thiếu oxy. Cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của đứa bé, thì ra nói chuyện cũng là một chuyện rất mệt mỏi!

Phó Thời Hàn chỉ mới tám tuổi, nhưng dù mới tám tuổi hắn cũng hiểu được, quả nhiên A Cẩn tiểu muội muội rất lanh lợi. Hắn cô đơn quá lâu, lâu đến nỗi đã không cảm nhận được sự ấm áp từ bất cứ người nào, nhưng thấy có một nhóc con biết làm mình vui ở bên cạnh thế này, hắn quả thật hưng phấn không hiểu nổi.

"Lấy đức phục người à! A Cẩn được dạy tốt quá, nhưng mà, muội sai rồi nha!" Phó Thời Hàn nhìn về phía Liên di nương: "Tiện nhân thì nên sống không bằng chết mãi mãi. Lấy đức phục người quả là chuyện buồn cười!"

A Cẩn đen mặt, ngươi dạy hư tiểu hài tử thế này thật sự không sao à? Ta còn là đứa bé nha, đây là thời điểm quan trọng nhất để xây dựng tam quan, ngươi thế này thật sự không có chuyện gì à? A Cẩn không ngừng nghĩ linh tinh trong đầu!

"Bái kiến công tử." A Bích vội vàng trở lại, thấy Liên di nương ở đây, sắc mặt hơi đổi, lập tức nói: "Nô tỳ bái kiến Liên di nương, không biết vì sao Liên di nương lại ở đây?" Tuy A Bích khách khí, nhưng giọng điệu lại có vài phần áp bức.

Liên di nương bày ra vẻ mặt đau khổ, nhưng ả ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe Phó Thời Hàn cười lạnh: "Vương phi nhà ngươi tốt tính thật đó. Nếu như Vương phi nhà ngươi đồng ý cho ta ôm tiểu A Cẩn về nhà nuôi mấy ngày, ta không ngại ra tay giúp bà ấy đâu. Nghĩ tới phía tây còn thiếu vài "ngựa gầy Dương Châu*" đấy! Ta thấy Liên di nương nhà ngươi tuy dung mạo không đủ, nhưng miễn cưỡng có thể thay cho khen thưởng."

Thiếu gia như ngọc, nhưng lời nói ra lại khiến lòng người run sợ, "bịch" một tiếng, Liên di nương quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy: "Phó, Phó công tử đừng nói giỡn. Nô gia, nô gia..."

A Bích nghiêm nghị: "Liên di nương, xin hãy cẩn trọng từ lời nói đến việc làm." Nam nữ lớn phải đề phòng, Liên di nương này rất không hiểu chuyện. Nói rồi, A Bích cười nói: "Phó công tử, hoa nhài ở vườn hoa nhà chúng ta đang nở rộ, khung cảnh thoải mái, không biết ngài có thích hay không?"

Tuy A Cẩn bị thằng nhóc này hù dọa, nhưng vẫn vỗ tay phụ họa: "Được, được!" Nàng nhìn về phía Phó Thời Hàn, nước miếng lập tức chảy xuống, Phó Thời Hàn nhíu mày, một tay ôm nàng, tay còn lại dịu dàng lau nước miếng cho nàng: "Nếu A Cẩn muội muội đã thích thế này, vậy chúng ta đi xem một chút đi!"

A Cẩn ưỡn bụng nhỏ, tiếp tục bán manh: "La la la!" Khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian.

Phó Thời Hàn ôm A Cẩn đi, đầu nhỏ của nàng chôn ở giữa cổ thiếu niên, nhe răng nhìn về phía Liên di nương! Tuy sẽ không bán ngươi hoặc rạch mặt ngươi, nhưng ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện làm con thiêu thân gì đó! Ta cũng không phải thánh mẫu sống! A Cẩn nắm tay lại, vung một cái! Liên di nương nhìn A Cẩn, trong mắt ngập tràn ghen ghét.

Đương nhiên A Cẩn sẽ không nghĩ người Liên di nương này coi trọng Phó Thời Hàn. Chỉ là, vì sao ả ta lại muốn nói những lời này trước mặt Phó Thời Hàn nhỉ? A Cẩn đưa tay lên miệng, cắn ngón tay nhỏ suy nghĩ.

Nàng vốn cho rằng Phó Thời Hàn là nhi tử của nhị bá và nhị bá mẫu, là đường ca của nàng! Chứng cứ là: Nhị Vương phi dẫn theo "hài tử" đến làm khách, hiển nhiên đứa bé này là Phó Thời Hàn, thế nhưng hắn lại không phải.

Đầu tiên, lúc người lớn bọn họ nói đến chuyện cưới. Bất kể là thời đại nào, đường huynh muội cũng không được thành hôn, chuyện ấy là chắc chắn. Phó Thời Hàn không phải nhi tử của nhị bá, tiếp theo, hắn nói hắn họ Phó, Phó Thời Hàn! Nếu đã vậy, vì sao hắn lại ở Nhị Vương phủ, bị nói là hài tử của Nhị Vương phi chứ? Hừm hừm, đừng nói Nhị Vương phi tái giá nha? Ặc, đương nhiên là nàng nghĩ nhiều, chuyện này vốn không thể!

Hơn nữa, vì sao lúc Liên di nương nịnh bợ Phó Thời Hàn thì lại hơi sợ chứ. Tuy hắn khác với các thiếu niên khác, giọng điệu cực kì kỳ lạ lại còn biếи ŧɦái, nhưng dù sao vẫn là đứa bé mà. Liên di nương là "người lớn", nếu đã là "người lớn" vậy thì không nên sợ một đứa bé nha. Nhưng Liên di nương vẫn sợ, còn nữa, tiểu tỷ tỷ Oánh Nguyệt cũng sợ, rốt cuộc là hắn đã làm chuyện kinh thiên động địa gì chứ? Thiếu niên tuấn tú thế này, không hề kém thần tiên sẽ làm chuyện gì mà khiến người ta sợ đến vậy! Không khoa học, quả thật không khoa học!

Còn nữa, cái gì gọi là "Bạo lực vĩnh viễn khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn dụ dỗ", cái gì gọi là "rạch mặt của nàng", cái gì gọi là "phía tây thiếu mấy ngựa gầy Dương Châu". Toàn là mấy cái gì vậy!

A Cẩn túm tóc, cảm thấy mình hơi nhức đầu. Quả nhiên làm em bé lâu rồi, đầu óc của nàng cũng khó dùng hẳn! Ai da không đúng, trước đó đầu óc của mình cũng không dùng được, hu hu, bẩm sinh đã không phải là người khôn khéo, phải làm sao mới ổn đây!

"A Cẩn muội muội đang làm gì thế! Tóc vốn đã ít lại còn không biết thương tiếc như thế, đợi khi biến thành trọc đầu thì không còn ai thích muội đâu!" Giọng cười của Phó Thời Hàn truyền đến, A Cẩn lại càng tức giận. Ngươi mới trọc đầu, cả nhà ngươi đều trọc đầu. Có ai nói chuyện như ngươi không!

"Phiền!" Nàng xem như đã nói rõ chữ này, đắc ý chọc Phó Thời Hàn: "Phiền, ngươi… phiền!"

Phó Thời Hàn híp mắt lại: "Ồ? A Cẩn cảm thấy ta rất phiền à?" Giọng nói dịu dàng không tưởng, nhưng A Cẩn lại nhạy cảm phát hiện một chút không thích hợp. Đậu má, đừng nói tên nhóc này sẽ đích thân rạch mặt nàng nha? Nàng nhìn xung quanh, thấy A Bích đi theo hai người họ mới yên tâm vài phần. Thế nhưng, mạng nhỏ lúc nào cũng quan trọng, gương mặt lại càng hơn thế. Cảm xúc của gia hỏa này quá không ổn định, không nên tùy tiện chọc hắn thì hơn, thành thật ngây ngô đi! Hu hu!

Thấy A Cẩn lại bắt đầu nhìn trời xung quanh, giả bộ như người vừa rồi nói người ta phiền không phải nàng, Phó Thời Hàn vui vẻ: "A Cẩn muội muội thông minh quá, thật muốn mang về nhà!"

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói vậy. Đừng nói tới A Cẩn, ngay cả A Bích cũng có phần lo lắng. Nàng ấy lúng túng, mỉm cười nói: "Vương phi nhà ta… Vương phi nhà ta thương tiểu Quận chúa nhất." Hàm ý chính là: ngươi không thể mang đi!

Khi nói chuyện, mọi người đã đi vào vườn hoa. Phó Thời Hàn trải tấm thảm lên bàn đá xong xuôi mới đặt A Cẩn xuống. Sau khi A Cẩn được đặt xuống thì lưu loát kéo bàn chân lên cắn một cái! Phó Thời Hàn: "... Muội bẩn quá!"

A Cẩn: Ngươi nói ai bẩn thế! Xưa nay người ta không đi đường, bẩn cái gì mà bẩn! Nàng không có ý tốt dò xét Phó Thời Hàn. À la la à la la la!

Phó Thời Hàn nhìn dáng vẻ xấu xa của nàng, lẳng lặng chờ đợi nàng phản ứng. Nhóc này muốn làm chuyện xấu gì đây? Hắn ôm ngực chờ đợi.

Quả nhiên, A Cẩn bất ngờ bổ nhào vào người Phó Thời Hàn, lập tức "chụt" một tiếng thật to lên mặt hắn. Mặt Phó Thời Hàn bị nàng cọ đầy nước miếng, A Cẩn đắc ý vui vẻ vỗ tay.

Phó Thời Hàn lẳng lặng hóa đá đứng đó. Một lúc lâu sau, hắn yên lặng móc khăn ra chuẩn bị lau mặt, nhưng lại phát hiện mình đã dùng khăn lau cho A Cẩn. Nhìn vệt nước trên khăn, hắn xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn tùy ý để cho nước miếng tung hoành trên mặt mình.

A Bích không đành lòng nhìn thẳng cảnh tượng này, đầu nàng cúi xuống sắp chạm đất. Tiểu thư nhà nàng đúng là có thù tất báo, người ta nói nàng bẩn, nàng sẽ cọ mặt người ta đầy nước miếng nha!

A Cẩn vỗ tay, vỗ tay xong lại vỗ bụng. Buồn cười quá đi, nét mặt của hắn thật sự buồn cười quá, thật sự không thích nổi mấy người có bệnh sạch sẽ! Cho ngươi ghét bỏ ta này!

Lúc này, cuối cùng Phó Thời Hàn cũng phản ứng lại, hắn nheo mắt: "Muội dùng miệng nhỏ vừa cắn bàn chân để hôn ta?"

A Cẩn bày ra vẻ vô tội, ta là đứa bé nha, hu hu!

"Muội cọ mặt ta đầy nước miếng?" Tiếp tục hỏi.

A Cẩn tiếp tục bày ra vẻ vô tội! Người ta nhỏ lắm á! Không hiểu chuyện nha!

"Muội cướp lần đầu tiên của ta?" Câu hỏi thứ ba, cũng là sự lên án huyết lệ!

A Cẩn không giả vờ tiếp nữa! Ngươi có thể nói ta là nha đầu xấu, có thể nói ta làm bẩn ngươi, nhưng nói ta cướp đi lần đầu tiên của ngươi là cái quỷ gì? Chuyện này tuyệt đối không thể! Chỉ là hôn mặt một cái thôi mà! A Cẩn khoa tay múa chân: "Ừm, không! Muội muội… không, không làm!"

Phó Thời Hàn vươn tay nhẹ nhàng bóp mặt béo của A Cẩn, khẽ lẩm bẩm: "Nếu đã vậy… muội cưới ta là được rồi!"

A Cẩn kinh hãi, đây cũng là cái quỷ gì? Ta? Cưới ngươi?

Đậu đen rau má, mẹ ơi! Mau tới cứu người, tiểu A Cẩn gặp phải b/iến thái rồi!

(#Д)