Niên Phù Phù Vô Dụng

Chương 8: Hôm nay có vẻ hơi nhanh (H)

Qυყ đầυ rắn chắc của người đàn ông đè vào cửa huyệt của cô, làm cho vòng thịt mềm mại xinh đẹp cũng hơi biến dạng. Niên Phù Phù còn chưa ngồi xuống thì đã có thể cảm nhận được độ nóng của thứ đang chống đỡ dưới thân, cô tựa đầu vào hõm cổ người đàn ông, giọng nói không rõ ràng pha chút nũng nịu: "Lớn… ưm… không thể ăn được…"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mã mắt của qυყ đầυ đã bị ngậm lấy, tiểu huyệt của cô gái nhỏ như một cái miệng nóng hổi mà không ngừng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh, loại cảm giác sảng khoái kia rõ ràng là đã tới như mong đợi nhưng lại không có cách nào có thể giải quyết tiếp.

Cảm giác thoải mái sắp đến nhưng lại khiến cho cả hai vô cùng mệt nhọc, mà Thư Diệc lại có vẻ nhàn nhã bình tĩnh hơn Niên Phù Phù, thậm chí anh ta còn thừa dịp mà ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm nhỏ của cô, một lần lại một lần càng hôn say đắm hơn.

Gần như trong khoảnh khắc môi lưỡi người đàn ông chạm vào Niên Phù Phù, cô liền cảm thấy như mình đã bị cuốn vào một làn sương mù dày đặc, toàn bộ cơ thể như chìm vào trong một làn nước ấm áp thoải mái, rồi sau đó lại bị người ta kéo lên trôi nổi trên mặt nước.

Hoa huyệt chật hẹp ướŧ áŧ cũng dần mất đi sức lực chống cự, từng chút từng chút chậm rãi mà nuốt toàn bộ cự vật cường tráng to lớn của người đàn ông.

Chỉ là quá trình khi phải nuốt cự vật to lớn này thật sự rất khổ sở, Niên Phù Phù cũng không nhịn được mà ậm ừ mấy tiếng, nhưng môi lưỡi của cô đã bị Thư Diệc ngậm lấy, mấy tiếng nũng nịu cầu xin cũng chưa kịp thốt ra thì cô đã ngồi xuống tận gốc rễ của người đàn ông.

Khi đỉnh đầu nóng rực của anh ta đυ.ng đến chỗ nơi ướŧ áŧ và sâu nhất trong cơ thể cô, Niên Phù Phù đau đến mức phần eo nhỏ của cô cũng muốn biến hoá, tay ôm chặt lấy bờ vai của Thư Diệc, nghẹn ngào mà rên lên vài tiếng. Thư Diệc cũng bị dáng vẻ này của cô làm cho động tình, tay nắm lấy eo của cô gái nhỏ mà chậm rãi lên xuống ở trong nước.

"Ăn vào lại không thể di chuyển được, vậy mà em còn dám nói muốn ở phía trên…" Anh ta liền dùng giọng điệu dịu dàng mà trêu chọc cô: "Đúng là vật nhỏ vô dụng mà."

"Ừm, a, ưʍ...... ư, ưʍ......"

Niên Phù Phù bị qυყ đầυ của anh ta chà xát đến muốn chết đi sống lại, cũng không nghe rõ anh ta nói cái gì, cô chỉ có thể thút thít rêи ɾỉ, muốn gợi lên sự thương cảm của Thư Diệc để anh không làm cô đến chết đi sống lại như vậy nữa.

Đương nhiên Thư Diệc cũng đã sớm bị cô làm cho mềm lòng, nhưng so với sự mềm lòng đó thì lúc này thú tính trong người anh ta vẫn cao hơn một bậc. Tay anh ta tăng thêm lực mà nắm chặt eo nhỏ mềm mại của cô gái, làm cho cô phải di chuyển lên xuống, phun ra nuốt vào vật to lớn của anh ta.

Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông giống như một cây chày to lớn, dù chỉ nhẹ nhàng quấy rối bên trong cơ thể cô nhưng lại khiến Niên Phù Phù không thể chống đỡ, sâu trong cơ thể cô như có trái cây vô cùng mọng nước, mỗi một lần chậm rãi thâm nhập vào bên trong lại chảy ra vô số dâʍ ɖị©ɧ.

"Anh...... Ưʍ...... Anh trai......"

Mỗi lần cô bị thao đến thoải mái thì sẽ bắt đầu gọi anh, không không phân biệt là anh cả, anh hai hay là anh ba gì, dù sao đều sẽ gọi là anh trai. Giọng nói dịu dàng lại ngọt ngào, giống như dùng mật mà dệt thành một cái mạng nhện, lại làm cho người ta cam tâm tình nguyện mà bị con nhện thịt nhỏ này bắt được.

"Ưʍ...... Trướng quá, ưʍ...... Đau quá...... Anh, ưʍ......"

Thư Diệc bị cô làm cho toàn thân nóng lên, hai tay cũng không tự chủ được mà từ eo trượt xuống ôm lấy cặp mông xinh đẹp của cô, đầu ngón tay cũng nắm chặt cặp mông mềm mại của cô gái, phần hông cũng bắt đầu tăng lực mà đẩy nhanh lên phía trên, muốn xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

"Bảo bối, gọi anh thêm mấy tiếng nữa đi…."

Cho dù vừa rồi côn ŧᏂịŧ của người đàn ông bị tiểu huyệt của cô gái nhỏ ngậm lấy hết, nhưng anh ta lại không có chút dao động nào, cổ họng của anh càng trở nên khô khốc, giọng nói cũng như biến thành sa mạc hoang vu, không chờ đợi được mà muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ trong cái miệng ngọt ngào của cô.

Một giây trước còn muốn cô gọi anh nhiều hơn mấy tiếng, thì một giây sau Thư Diệc đã ngậm chặt lấy miệng cô gái nhỏ, đem những lời ngọt ngào cấm kỵ còn chưa được phát ra tiếng miệng cô biến thành nước bọt mà tới cướp đoạt.

Niên Phù Phù bị đâm đến mức giống như không dám ngồi xuống dưới nữa, cơ thể mẫn cảm của cô không chịu được những cú thúc mãnh liệt của anh, đầu lưỡi còn bị người ta ngậm vào trong miệng mà đùa bỡn, tiểu huyệt phía dưới cũng ngậm lấy toàn bộ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, dâʍ ɖị©ɧ cũng chảy ra rất nhiều.

"Hôm nay có vẻ ra hơi nhanh nhỉ." Thư Diệc còn chưa dứt lời thì tiểu huyệt của cô gái nhỏ trong ngực đã chột dạ mà hơi co rút, anh cười nhẹ mấy tiếng cũng không quan tâm mà nói: "Nhưng ra nhanh một chút cũng tốt."

Cả cơ thể của Niên Phù Phù không thể đứng dậy nổi, cô muốn nâng mông lên để phun côn ŧᏂịŧ cứng rắn của người đàn ông ra ngoài nhưng lại không thể, cả khuôn mặt chôn sâu vào trong l*иg ngực của Thư Diệc, nghẹn ngào mà rêи ɾỉ.

Thư Diệc dứt khoát ôm lấy cô rồi lật lại ở trong bồn tắm, nhưng cũng không đem côn ŧᏂịŧ rút ra bên ngoài, thừa dịp cơ thể cô đang mềm nhũn và bất lực mà anh ta lại một lần nữa hướng vào sâu bên trong nơi mềm mại của cơ thể cô mà thúc mạnh lần nữa.

Trước mắt Niên Phù Phù như phủ một tấm màn trắng, mắt hơi híp lại, khẽ la lên, cảm giác đau đớn nhưng lại thoải mái, chỗ sâu nhất trong cơ thể bắt đầu run rẩy, sau nó liền phun ra đầy dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt đẫm qυყ đầυ đang chôn sâu ở bên trong cơ thể.