“Đừng... anh, anh...”
Hơi thở của người đàn ông phả vào mắt cá chân của cô, cô gái nhỏ mềm nhũn ngồi trên ghế văn phòng, cô mấy lần giãy dụa muốn thoát ra nhưng đều không được, chỉ có thể yếu ớt lấy hai tay che đi gò má đang ửng hồng, còn chân kia thì bị đẩy lên không trung đạp hai lần trong vô ích.
Bùi Tu cũng cởi giày cao gót trên bàn chân còn lại, đôi môi bắt đầu lướt hời hợt từ xương mắt cá hơi nhô ra rồi lên bắp chân, đến tận đùi trong.
Bắp đùi của cô có chút thịt, sờ vào mềm mại như không có xương, quanh năm không bị ánh mặt trời chiếu vào nhiều nên trắng đến chói mắt, giống như kẹo bông tuyết trắng xóa. Bùi Tu liên tục hôn vào đùi cô, không cầm lòng được liền há miệng cắn một cái.
“Anh, sao cắn em…” Vành tai cô gái nhỏ đỏ bừng, một chân khác đá vào vai anh ta: “Anh làm gì vậy, hôm nay em có hành vi không tốt sao…”
Niên Phù Phù cảm thấy hơi oan ức, để tổ chức cuộc họp hàng quý này, cô đã làm việc chăm chỉ để có thể ghi nhớ tình hình của các chi nhánh này trong vài ngày qua và quầng thâm xuất hiện dưới mắt cô.
Nghe giọng điệu của cô, Bùi Tu biết mình bị oan, lại bắt đầu làm nũng, anh ta cúi người hôn lên giữa đùi cô qua lớp qυầи ɭóŧ màu be: “Anh giúp em dạy dỗ những kẻ ngỗ nghịch kia, nhưng em lại trừng mắt với anh, vật nhỏ không biết tốt xấu.”
Nói xong, anh ta ấn vào tiểu huyệt mềm mại của cô gái nhỏ qua lớp vải bông mềm mại, khiến Niên Phù Phù quay đầu sang một bên phát ra tiếng thút thít, cô dựa vào ghế, căng cứng cổ.
“A... em, em, em sợ mọi người làm xấu hổ...” Dù sao anh ta cũng chỉ là một người phụ trách việc kinh doanh của một chi nhánh nhỏ, tuy nhiên Niên Phù Phù đã quên anh ta ở chi nhánh nào.
Chiếc váy dài đến mắt cá chân của cô gái nhỏ được vén chồng lên nhau quanh eo, chiếc bụng săn chắc và làn da thịt mềm mại của cô không ngừng lắc lư run rẩy.
“Muốn làm em xấu hổ, nhất định phải có bản lĩnh.” Bùi Tu vươn tay cởi dây chun qυầи ɭóŧ, từ từ kéo xuống, ngắm nghía chỗ dây chun đang tạo ra một đường cong nhỏ từ cặp mông trắng nõn căng tròn của cô: “Bị người khác chọc ghẹo một câu đã đỏ mặt, yếu ớt như vậy thì làm quản lý sao được. Em nên nhớ là dù có đổ cà phê thẳng vào mặt anh ta thì em cũng phải cười vui vẻ liếʍ sạch sẽ... nhấc chân lên.”
Niên Phù Phù phối hợp giơ chân để Bùi Tu cởi nội y, nhưng trên mặt thẹn thùng đến nỗi không dám mở mắt ra, đôi mắt to tròn như bị ép vào hai khe nhỏ: “Em không muốn làm ở bên cạnh cửa sổ... A...”
Trước đây, phòng làm việc này được cha của Niên Phù Phù sử dụng, đồ trang trí trong phòng đều là tông màu đen, vàng, xám và vàng kim rất hợp gu thẩm mỹ của nam giới, còn có một cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, có thể nhìn ra một nửa thành phố. Trước đây, mỗi lần Niên Phù Phù đến văn phòng thăm cha, đôi chân của cô đều run rẩy khi bước đến gần cửa sổ, nhưng bây giờ cô từ chối cải tạo nơi này vì nhớ người cha quá cố của mình.
Nhưng Niên Phù Phù vẫn là Niên Phù Phù vô dụng như cũ, cô ngồi quay lưng về phía cửa sổ sát đất thì không sao, nhưng bây giờ Bùi Tu đem ghế đổi góc độ, cô có thể thấy được dòng hải dương thép dài bất tận trên con đường trên cao phía xa mà không cần ngước mắt lên cũng có thể khiến người ta lo lắng.
“Vậy anh cho em hai lựa chọn, một là để anh liếʍ chỗ này cho em.” Bùi thủ tịch thu hồi bộ dạng lúc còn ở trong cuộc họp, vừa ném ra một lựa chọn thì ngón tay cái không đứng đắn đã ấn xuống tiểu huyệt nhỏ của cô, không ngừng mân mê: “Hoặc là đi nhà nghỉ và làʍ t̠ìиɦ với anh, em chọn một cái.”
Cảm giác sung sướиɠ đột nhiên dâng lên, Niên Phù Phù gấp gáp khịt mũi, đặt hai chân trắng nõn như ngọc của mình lên vai người đàn ông, dùng đầu gối bên trong xoa xoa mái tóc ở thái dương của người đàn ông.
“Nhưng mà... hôm nay em mệt quá...”
Ngụ ý là hôm nay cô không muốn làʍ t̠ìиɦ.
Cô làm nũng cũng thật sự ngây thơ chân thành, nhưng lại sợ anh không vui, cuối câu nói chậm lại một chút, thật đáng yêu.
Bùi Tu thích vẻ ngoài non nớt và ngây thơ của cô, và anh ta cam tâm tình nguyện liếʍ cô. Anh ta cười hừ một tiếng rồi dùng miệng ngậm lấy phần thịt non mềm nơi vùиɠ ҡíи của cô gái nhỏ, dùng đầu lưỡi quấn quanh tiểu huyệt của cô, thỉnh thoảng mân mê phần thịt nhỏ mềm nhô ra và đẩy nó ra sau, khiến Niên Phù Phù phấn khích đến mức không thể mở mắt, giống như một con mèo sữa được bế lên và cọ xát mạnh, kêu khàn khàn.
“Ưʍ... ưʍ... ưm, anh...”
Cô gái nhỏ bị liếʍ gần như mất hồn, tiểu huyệt co rút co rút, miệng tiểu huyệt đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, khi ngón tay của Bùi Tu chọc vào bên trong, ngay lập tức bị thịt mềm bên trong hút chặt, rất khó để rút ra.
Bùi Tu nắm rõ từng nếp gấp nhỏ trong tiểu huyệt của cô như trong lòng bàn tay, khi anh ta ấn ngón tay vào, Niên Phù Phù rùng mình lập tức phun ra.