“Hừm… sướиɠ quá đi mất!” Diêu Hi bưng cái đầu giữa háng, sướиɠ đến ngẩng đầu lên, say mê nhắm mắt lại, eo thon hơi đong đưa.
Miệng Hạnh Tử đã bị chống đến cực hạn, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘hưm hưm’, hầu tâm bị qυყ đầυ chống vào truyền đến từng đợt buồn nôn, hai tay nàng chống vào đùi Diêu Hi muốn lui ra sau một chút, cực lực ngửa đầu muốn cầu xin cô gái ngừng tra tấn kiểu này.
Côn ŧᏂịŧ Diêu Hi to dài như cánh tay, kỳ thật mới chỉ vào gần một nửa, cô thở hào hển ra lệnh: “Đừng có dùng răng, hừm, dùng đầu lưỡi liếʍ, a ~ Đúng rồi, là như vậy.” Cô cúi đầu nhìn mỹ nhân đang khẩu giao cho mình: “Dùng miệng nhỏ bú, ừm, ngoan lắm…”
Khuôn mặt nhỏ dưới hông giàn giụa nước mắt, hai mắt sương mù mông lung đang rơi ra từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu, tất cả đều là vẻ cầu xin, hết lần này tới lần khác khuôn mặt dâʍ đãиɠ lúc phồng lúc xẹp dùng sức bú cây gậy lớn, Diêu Hi nhìn thấy dáng vẻ này của Hạnh Tử càng khiến đuôi xương cụt căng thẳng, một dòng nước nóng gom lại nơi bụng dưới, đại bổng dưới hông lại trướng lên một vòng.
Cô rêи ɾỉ một tiếng, đứng thẳng hai chân, đỡ đầu Hạnh Tử để nàng ngửa thẳng cổ, lập tức đưa hai phần ba dương cụ vào trong cái miệng nhỏ nhắn tiêu hồn: “Đúng là thèm đỵt! Ngoan ngoãn nuốt vào cho tôi!”
Thịt khoang miệng cùng yết hầu co rút bao lấy côn ŧᏂịŧ, vừa ướt lại nhanh, Diêu Hi mặc dù không có cách nào cắm vào toàn bộ cũng sướиɠ đến dùng sức đâm vào mấy chỗ thịt mềm kia, hai túi lớn màu tím đen bên dưới côn ŧᏂịŧ theo động tác của cô đập vào cái cằm trắng trẻo của Hạnh Tử, đâm nhanh như điện, mỹ nhân bị cô chặn họng không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của một mình Diêu Hi, cô sảng khoái đâm mấy chục cái, thấy mắt Hạnh Tử đã sắp trợn trắng, lúc này mới nhẫn nại rút ra ngoài.
Lúc qυყ đầυ màu đỏ tím rời khỏi môi đỏ non mềm hơi kích động ‘nôn’ ra một phần nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙, kéo ra một đường chỉ trắng trong không trung nối liền với đầu lưỡi mỹ nhân.
Được trả tự do Hạnh Tử lập tức sóng xoài trên nền đất há miệng thở hổn hển, Diêu Hi nâng âm hành cương cao đến gian phòng bưng tới một cốc nước ấm, vừa vỗ nhẹ lưng của nàng vừa mớm nước cho nàng.
Dưới lầu.
Lê Sa tắm xong thay ra áo ngủ, cả người nhào vào giường nệm mềm mại, trong TV đang phát chương trình tấu hài mà chẳng thấy hài chút nào, em nhàm chán lấy điện thoại di động ra xem thử, mới 10 giờ thôi á, đảo mắt suy nghĩ một hồi, em đứng dậy mang dép bông trong phòng vào, quyết định đi lên lầu thăm hỏi chị Hi với mẹ một chút.
Cô gái trẻ dưới ánh đèn lờ mờ ám muội, mò lên cầu thang bằng gỗ, ở giữa lầu hai có bố trí một phòng nghỉ ấm áp thoải mái, lúc em đang do dự không biết nên đi bên nào, thì bỗng bên trái hành lang truyền đến tiếng người mơ mơ hồ hồ, Lê Sa đi qua đó, dừng trước cánh cửa phòng ngủ hơi hé ra.
Bên trong truyền đến tiếng ho khan không rõ lắm, tựa hồ là của mẹ, cô gái trẻ đang đưa tay định gõ cửa, một giọng nữ trẻ tuổi mơ mơ hồ hồ truyền tới:
“… Xuống nào… Nghe lời…”
Trong phòng tắm, hơi nước nóng ẩm hóa thành làn sương trắng mờ ảo, Hạnh Tử toàn thân trần trụi hai tay vịn xuôi theo cạnh bồn tắm quỳ gối trong nước, giữa lưng đẹp và bờ mông tuyết trắng lõm vào một cái eo thon kinh tâm động phách, hai chân dạng rộng, cái mông tuyết trắng tròn vo phía sau chổng lên thật cao, Diêu Hi quỳ sau lưng nàng, một tay nắm chặt eo thon của mỹ nhân, một tay nắm chặt cây gậy to dài của mình vỗ vỗ vào cánh hoa ướt đẫm: “Cái miệng nhỏ phía trên lại không ‘bú’ giỏi bằng cái âʍ đa͙σ nhỏ dâʍ đãиɠ này nha!”
“Hu hu đừng mà!” Hạnh Tử khẽ nhíu mày nghẹn ngào, lúc ban ngày nàng bị chơi hung ác, thịt mềm bên trong tiểu huyệt bị mài đến không chịu nổi, lại bị cây thịt đâm đến động tình, đối với cây gậy lớn của cô gái vừa thích vừa sợ.
“Xin lão công yêu thương cưng đi!” Diêu Hi thở phì phò dùng cực đại qυყ đầυ chậm rãi tách ra cửa động khép chặt, lại hung hăng ưỡn bụng dưới một cái, ngay ngắn đi vào, nhục động vừa khít lại mềm, nước cũng nhiều, bên trong co bóp liên tục tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp trơn trượt, côn ŧᏂịŧ được tiểu huyệt hầu hạ đến sảng khoái vô cùng.
Hạnh Tử dưới thân bị cô va chạm, hét to “Á” một tiếng, thân thể mềm nhũn hơi đổ về trước, hai bầu sữa rũ xuống không trung trước sau vung vẩy, Diêu Hi liền vội vàng khom người đè lên lưng mỹ nhân, hai tay xuyên qua dưới nách nàng bắt lấy bầu vυ', ép chặt về hướng mình, hai cái bánh bao trước ngực đè lên vai trần của Hạnh Tử, cái mông rụt lại dùng sức đâm tới: “Tiểu tao hóa, ưm… Sướиɠ không? A… Đừng kẹp chặt như vậy!”
“Lớn, lớn quá!” Hạnh Tử bị lời cô nói đả kích, huyệt mềm bị đại điểu đâm vào không nhịn được siết vào càng chặt, cây gậy lớn trong thân thể vẫn y nguyên cuồng rút mãnh cắm, qυყ đầυ vừa lớn vừa cứng từng cái từng cái chọc vào hoa tâm mẫn cảm, Hạnh Tử lắc lư thân thể trắng bóng khẽ cầu xin:
“Nhẹ một chút, ư ư tha cho em―〜 “
Diêu Hi bị nàng làm cho càng cứng hơn nữa, cái vυ' trong tay vừa lớn vừa mềm, bàn tay nắm không hết liền vò liên tục, chỉ hận không thể bóp nát, nói với mỹ nhân đang kêu khóc dưới thân: “Gọi to hơn nữa đi! Câu dẫn tôi… Chơi cưng chết luôn . . A…”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Diêu Hi hơi nhăn lại, mỗi một lần đâm vào đều hận không thể đội cả tử ©υиɠ lên trên, bụng dưới rắn chắc không ngừng dập vào cái mông múp của mỹ nhân, vang lên tiếng nước ‘bì bõm’ hòa cùng tiếng đập ‘bành bạch’ rung động lòng người.
Hai người trầm luân trong nɧu͙© ɖu͙© hoàn toàn không để ý tới ngoài cửa phòng ngủ còn có một người, Lê Sa một tay vịn vách tường, một tay che kín bờ môi của mình, em nửa người đi vào trong phòng ngủ, dù cho không nhìn thấy tình cảnh trong phòng tắm, chỉ cần nghe thấy tiếng khóc kiều mị tận xương của người phụ nữ kia thôi cũng có thể tưởng tượng bên trong hương diễm da^ʍ mỹ tới cỡ nào.
“Lão công. . . A … Tới rồi… Tớiii!”
Hạnh Tử trừng to hai mắt vừa khóc vừa la, toàn bộ thân thể run lẩy bẩy, đây là lần đầu Diêu Hi ngừng chơi Hạnh Tử khi nàng đang trào phun, chỉ kéo thân thể mềm mại của nàng, ôn nhu hữu lực xoa xoa bầu vυ' to, cảm thụ thịt mềm bên trong tiểu huyệt ngọ nguậy, qυყ đầυ kẹt trong tử ©υиɠ lập tức được ngâm trong âm tinh nóng hổi.
“Cưng à, tới gì mà nhanh quá vậy!” Diêu Hi hài hước cười cười, vịn đầu Hạnh Tử, luồn đầu lưỡi vào cái miệng khẽ nhếch của mỹ nhân, đè ép lưỡi của nàng nhả nước bọt ra, Hạnh Tử ực ực nuốt vào, hai chiếc lưỡi thơm tho quấn vào nhau như bánh quai chèo, vang lên cả tiếng “chóc chách”.
Sau khi cao trào thân thể Hạnh Tử mềm thành xuân thủy, mặc cho Diêu Hi xoay nàng thành mặt đối mặt ngồi trên côn ŧᏂịŧ của cô, Diêu Hi ôm cái mông đầy đặn của Hạnh Tử bóp bóp: “Có thích đại điểu của lão công không nè?”
Hạnh Tử ôm cổ cổ gái, thân mật tựa vào, xấu hổ khẽ “Có”.
Diêu Hi cười nhẹ cắn lỗ tai đỏ rực của Hạnh Tử: “Thế sau này ngày nào lão công cũng cho Hạnh Tử muội muội ăn đại điểu, còn muốn rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ Hạnh Tử muội muội nữa.”
Hạnh Tử bị cự điểu trong thân thể chống lên vừa căng lại ngứa, hai chân nhịn không được kẹp eo cô gái càng chặt, uốn éo người, bầu vυ' to sưng đỏ không ngừng cọ vào hai vυ' của cô gái.
“Ngoan nha… Lão công lập tức chơi cái âʍ đa͙σ nhỏ dâʍ đãиɠ của cưng nè. . . A…” Huyệt da^ʍ bọc lấy côn ŧᏂịŧ hút một cách thích thú, Diêu Hi thừa biết mỹ phụ trong ngực đã bị dụ đến phát da^ʍ, cười khẽ một tiếng ôm mỹ nhân đứng lên.
“A!” Cô gái vừa đứng lên, Hạnh Tử liền cảm giác qυყ đầυ lọt hẳn vào trong tử ©υиɠ, chống lêи đỉиɦ tử ©υиɠ mềm mại, toàn thân không khỏi tê rần mềm nhũn, mắt thấy sắp tuột khỏi người cô gái.
Diêu Hi một tay nâng cái mông tròn của Hạnh Tử: “Tiểu tao hóa, còn phải chơi thêm nhiều nữa mới giỏi được.” Nàng cười khẽ bước ra khỏi bồn tắm lớn, giật lấy khăn tắm bao lấy hai người lau sơ qua một cái, mạnh mẽ nâng côn ŧᏂịŧ đi ra khỏi phòng tắm.
Lê Sa nghe thấy tiếng nước ào ào, vội vàng bối rối lui ra ngoài cửa, giữ cửa kéo trở về, em đưa lưng về phía vách tường ngồi xuống sàn nhà, hai tay túm chặt áo ngủ.
“Không, không được a.” Hạnh Tử mặt mũi tràn đầy nước mắt cầu xin tha thứ, cổ họng nàng đã gọi câm, nhục huyệt bị cây gậy lớn mài đến nóng bỏng, hết lần này tới lần khác Diêu Hi một chút ý định dừng lại cũng không có, thế là vào một lần qυყ đầυ chọc mạnh vào thành tử ©υиɠ, Hạnh Tử rốt cục mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.
Giường lớn rung lắc phát ra tiết tấu “kèn kẹt”, Diêu Hi không biết mệt mỏi ở bên trên nữ thể đã hôn mê phát tiết du͙© vọиɠ, mỗi một lần va chạm đều phát ra “bạch” một tiếng thịt vang, chỗ hai người kết hợp truyền đến tiếng nước “chèm chẹp”, ga giường ướt một mảng lớn, Hạnh Tử một thân mỹ nhục bị đâm điên cuồng, hai cái vυ' lớn trước ngực rung lắc hoa cả mắt người nhìn.
Thời gian một giây rồi lại một giây trôi qua.
Kim đồng hồ treo tường đã chạy qua rạng sáng, rốt cục, Diêu Hi thở phì phò ở trên người mỹ nhân hôn mê làm thêm mấy chục cái nữa, khẽ ngâm bắn ra, sau khi xuất tinh cô hơi lảo đảo đè lên thân thể mềm mại, cũng không vội rút ra, hưởng thụ xoa nhẹ bầu vυ' to của Hạnh Tử một hồi, lúc này mới đứng dậy thu dọn.
Lê Sa nghe thấy người trong phòng vào phòng tắm, vịn vách tường đứng lên, lúc này mới phát hiện toàn thân mềm nhũn không tưởng nổi, hai chân ngồi xổm lâu vừa xót vừa tê, em cũng không biết làm sao trở về, qυầи ɭóŧ cùng quần ngủ đều đã ướt đẫm, phải ‘xử lý’ một chút mới có thể ngủ tiếp được.
Khi ánh mặt trời đã chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, cô gái trẻ đầu óc hỗn độn từ từ tỉnh lại, hôm qua Lê Sa mất ngủ cả đêm, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, cảm thấy tất cả chuyện đêm qua như một giấc mộng kỳ quái, em lấy điện thoại di động ra nhìn, đã hơn 9 giờ.
Lúc Lê Sa đến nhà ăn đã hơn 10 giờ, cái bàn to như vậy chỉ có mình Diêu Hi ngồi, ánh nắng rọi lên khuôn mặt điềm tĩnh như một sinh viên đại học, nhìn thấy Lê Sa đi tới liền niềm nở cười chào đón em giống như bao lần, khuôn mặt gượng gạo của tiểu nữ sinh thoáng đỏ lên, Diêu Hi không khỏi nhíu mày.
“Hạnh Tử không được khỏe, hôm nay không có cách nào ra ngoài chơi.” Diêu Hi dừng một chút, Lê Sa một mực cúi đầu không lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Hay là chúng ta lên thư phòng chơi đi, phòng nghỉ lầu ba có rất nhiều sách, còn có rạp chiếu phim gia đình, em có thể xem rất nhiều phim.”
Lê Sa nhẹ nhàng ‘Dạ’ một tiếng, chậm rãi ăn điểm tâm, Diêu Hi nhìn thấy em không còn hoạt bát như thường ngày, nói cho em biết chén đĩa sẽ có cô giúp việc dọn dẹp, liền đi lên lầu.
Sau khi Diêu Hi rời đi, bả vai Lê Sa thả lỏng, thở phào một hơi.
Hôm nay thời tiết thật sự rất tốt, cô gái trẻ híp mắt nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, để sách trong tay xuống, em đã ở thư phòng hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy ai đi vào.
Lê Sa suy nghĩ miên man, chuyện tối hôm qua cứ như ảo giác, nghĩ đến Diêu Hi không có bất cứ điều gì khác thường, mẹ thì nhất định chưa tỉnh lại, không phải chị ấy nói sẽ lên thư phòng sao? Có lẽ em nên đi chứng thực một chút xem sao.
Lê Sa cắn môi dưới, bởi ý niệm này đột nhiên xuất hiện, tim đập nhanh thình thịch, em cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là, chỉ là muốn xem thử mà thôi.
Lầu hai im ắng, “Cốc cốc cốc” Lê Sa gõ vài cái lên cửa, không có bất kỳ phản ứng nào, em lại gõ tiếp mấy lần, sau khi xác định sẽ không có ai mở cửa, em vặn nắm cửa.