Suối nước nóng

Chương 8

“Á!” Hạnh Tử phát ra một tiếng kinh hãi, hai trái vυ' sữa lắc lư trong không trung cũng theo đó rạo rực, lỗ nhỏ ngứa ngáy khó nhịn truyền đến cảm giác căng đau, vách hang khó khăn ngọ nguậy muốn đẩy thứ-gì-đó ra, nỉ non rêи ɾỉ: “Sâu quá, nhẹ một chút đi.”

Lần này Diêu Hi cắm vào rất sâu, một phần qυყ đầυ đã lọt vào tử ©υиɠ: “Tiểu da^ʍ phụ, mới mấy ngày không làm cưng mà tử ©υиɠ đã không nhận ra lão công rồi à, kẹp chặt như thế, hôm nay lão công phải dùng đại nhục bổng đâm cho cưng lỏng ra luôn.” Nói xong cầm eo nhỏ của Hạnh Tử, mãnh liệt va chạm hạ thân, qυყ đầυ lao vào như muốn phá nát tử ©υиɠ.

“Á á á! Cắm rách rồi! Ra ngoài ra ngoài đi a a.” Hạnh Tử mở to hai mắt nhìn, toàn thân căng thẳng co giật, chỉ cảm thấy vật cứng to dài giống như muốn đâm xuyên qua mình, cảm giác đau đớn xen lẫn tê dại phóng thích kɧoáı ©ảʍ không thể kiềm chế, bụng dưới lập tức nóng lên, dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng liều mạng đổ xuống qυყ đầυ, toàn bộ bị côn ŧᏂịŧ ngăn lại trong tử ©υиɠ.

Côn ŧᏂịŧ bị âʍ đa͙σ trong cơn cao trào co vào kịch liệt xoắn đến sướиɠ vô cùng, cô gái suỵt! khẽ một tiếng: “Còn chưa bắt đầu cắm đã ra rồi, chắc tiểu mẫu cẩu đói khát dữ lắm, đừng lo, hôm nay lão công nhất định sẽ cho cưng ăn no.”

Nói xong dũng mãnh cắm, mỗi một cái đều thẳng tắp thọt vào thịt mềm bên trong tử ©υиɠ, thân thể mềm mại của mỹ nhân nở nang bị đâm đến không thể lui lại, hai cái đùi non vô thức kẹp vào eo nhỏ của cô gái, hu hu khóc: “A lão công ~ lớn quá a, hu hu.”

Diêu Hi không nói một lời, nghe tiếng rêи ɾỉ kiều mị, càng sinh ra ác ý đâm mạnh vào cái mông mịn màng của Hạnh Tử, xương mu gấp gáp đập vào thịt mông vang lên “bạch bạch bạch”.

Làm liên tiếp mấy chục cái, cảm giác hoa đạo rõ ràng đã tăng nhanh tần suất co vào, Diêu Hi hít sâu một hơi, côn ŧᏂịŧ nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ được hút lấy, “póc” một tiếng dùng sức kéo âm hành ra, huyệt thịt đang chăm chú bám vào cũng bị kéo theo, miệng huyệt đỏ chói lật ra.

“A!” Hạnh Tử đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ bị ‘cây roi’ thô to không tưởng tượng nổi trừng phạt, mị huyệt thít chặt đột nhiên trống không, sắp sửa đạt tới cao trào thì đột nhiên bị chấm dứt, khó chịu muốn rớt nước mắt, ủy khuất nhìn người trên thân.

Cô gái mỉm cười quỳ gối giữa hai chân giang rộng của Hạnh Tử, dùng tay vuốt ve qυầи ɭóŧ của nàng: “Tiểu tao hóa, hôm nay mặc qυầи ɭóŧ gợi cảm như thế có phải muốn câu dẫn lão công cho cưng ăn thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ không?”

Người phụ nữ ngực to mông nở bị cô lột sạch chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen xuyên thấu, có thể nhìn thấy cả cỏ thơm tươi tốt, đáy quần chỗ chân tâm trước đó bị đẩy lộ ra mép thịt cùng cửa huyệt đói khát co vào nhúc nhích, không có côn ŧᏂịŧ chặn lại, đại lượng dâʍ ɖị©ɧ mà Hạnh Tử đã tiết liền trào ra làm ướt hết đệm ghế sofa: “Nhìn cái miệng nhỏ bên dưới của cưng hớp hớp đói khát thật là vui.”

Hạnh Tử đỏ bừng mặt, trong thân thể truyền đến trống rỗng to lớn, chỉ muốn van cầu người này nhét côn ŧᏂịŧ thô to trở vào, lại nhăn nhăn nhó nhó không mở miệng được.

“Muốn lão công thỏa mãn cưng thì tự mình cởϊ qυầи ra đi.”

Diêu Hi cởi trói hai tay cho Hạnh Tử, đứng lên cởi hẳn quần thể thao, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, khu vực tam giác có một cây thịt to dài giận dữ đang chỉa về phía trước, bên trên nổi lên mấy cọng gân xanh giật giật, qυყ đầυ toong toong nhỏ xuống dâʍ ɖị©ɧ.

Hạnh Tử thở hào hển, xấu hổ không dám nhìn, chống lên thân thể mềm nhũn, chậm rãi cởϊ qυầи lót ra, Diêu Hi kéo nàng đứng vững, cầm lấy tạp dề hoa đã kéo nát trước đó mặc vào cho Hạnh Tử.

“Không, tôi không muốn như vậy.” Hạnh Tử nhịn không được yếu ớt giằng co, chỉ cảm thấy trần như nhộng mà mặc tạp dề còn xấu hổ hơn không mặc gì.

“Ngoan, mặc thế này lúc cưng bị làm sẽ có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.” Diêu Hi không cho Hạnh Tử cự tuyệt mặc tạp dề.

Thân thể Hạnh Tử nhìn từ phía trước đều được che khuất, nhưng hai trái vυ' sữa nhô lên rất rõ ràng, núʍ ѵú cũng sắc tình lồi ra, nhìn từ bên hông chỉ lộ ra nửa cái vυ', từ đằng sau có thể nhìn thấy lưng trần eo thon gợi cảm, cái mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên cùng đôi chân thẳng tắp, cuối cùng là một sợi dây buộc mỏng manh ngang lưng.

Diêu Hi thở hào hển, bàn tay thò ra phía trước xoa nhẹ bầu vυ' lớn, lúc này mới bưng lấy cơ thể sung mãn cởi truồng, để Hạnh Tử nhón chân lên cao hơn: “Nào, van xin lão công cho cưng ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi.”

“Ưm… Lão công… Làm ơn cho em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đại nhục bổ..ng… Á! ! !”

Hạnh Tử còn chưa dứt lời, hạ thân cô gái đã dùng sức va chạm, dương cụ to dài xé ra huyệt thịt trơn ướt, thọt một cái thẳng tới hoa tâm.

“A!” hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Cô gái nhìn thoáng qua cây lau nhà mà trước đó Hạnh Tử đặt trong phòng khách, sau đó liều mạng đâm vào cái mông tròn dưới thân, phát ra “bạch bạch” tiếng vang, Hạnh Tử bị cây gậy to lớn sau lưng đâm liên tiếp đến thân bất do kỷ lảo đảo ngã về phía trước.

“Hu hu, lão công nhẹ một chút, đại điểu lớn quá a.” Hạnh Tử bị đâm đến hồn phi phách tán, tiểu huyệt sướиɠ đến chảy nước miếng, vội vươn tay ra sau bắt lấy cánh tay Diêu Hi, hai cái vυ' lớn ưỡn lên căng muốn rách tạp dề, hai chân bủn rủn nhón trên mặt đất.

“Mẹ nó, kẹp gì mà chặt thế! Thèm ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lắm rồi hả? Cái âʍ đa͙σ nhỏ dâʍ đãиɠ này!” Tư thế này khiến âʍ đa͙σ nhỏ hẹp của Hạnh Tử kẹp đặc biệt chặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ lại nở ra một vòng, cô gái hơi ngừng một chút, nắm chặt eo nhỏ quyết tâm đẩy “Ót” một cái, qυყ đầυ liền xông vào tử ©υиɠ.

“Lại vào rồi, đừng mà, tử ©υиɠ sắp lủng rồi a, Raaa a a a.”

Thân thể nở nang của Hạnh Tử kịch liệt giằng co, tử ©υиɠ cảm giác bị qυყ đầυ chống ra hết cỡ, liền giống như miếng bọt biển bị đè ép trào ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠, Hạnh Tử phát ra một tiếng mị rên thật dài, trong cơn cao trào tê dại, hai chân đã không còn đứng vững, nếu không phải Diêu Hi còn nắm lấy vòng eo nàng, chỉ sợ côn ŧᏂịŧ đã rớt ra ngoài.

Diêu Hi cảm thụ được tầng tầng lớp lớp thịt tử ©υиɠ và âʍ đa͙σ đang hút lấy, tiểu huyệt sau khi cao trào trơn ướt chưa từng thấy, cô cũng mặc kệ Hạnh Tử đang cao trào, sung sướиɠ cuồng rút mãnh cắm, phát ra âm thanh “bành bạch” dồn dập.

“Chậm một chút, lão công… người, người ta chịu không nổ..i a a a.” Hạnh Tử tựa như búp bê tìиɧ ɖu͙©, bất lực để bàn tay giữ chặt hông mình cho côn ŧᏂịŧ cắm vào rút ra, tử ©υиɠ gần như sắp bốc cháy.

“Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, muốn lão công thương cưng thì việc nhà cũng phải làm cho tốt.”

Diêu Hi hưng phấn thở phì phò, cầm cây lau nhà nhét vào khe ngực Hạnh Tử: “Cưng ngoan ngoãn lau nhà đi, lão công thương cưng nha.”

“Ô, hu hu lão công nhẹ thôi a.” Hạnh Tử kiều mị gào khóc, hai cái cự nhũ phải kẹp lấy cán dài của cây lau nhà, âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ phải cảm thụ dương cụ vừa cứng vừa to xâm phạm, toàn thân nàng sung sướиɠ đến sắp co rút, Hạnh Tử bị cô gái sau lưng đâm liên tiếp phải lung tung tiến về trước ‘lau nhà’.

Trong phòng khách đều là âm thanh hạ lưu “bành bạch bành bạch” cùng tiếng rên nức nở vừa sướиɠ vừa đau của người phụ nữ, Diêu Hi ôm nhục thể nở nang dạo qua một vòng phòng khách, đâm mấy trăm cái, làm cho mỹ nhân tiết ra hai lần, dâʍ ŧᏂủy̠ cuồng vẩy dọc đường đi, đồ lau nhà không biết đã rơi đi nơi nào, lúc này mới đè người nọ xuống bàn ăn, bụng dưới phi tốc va chạm như chạy mô tơ, cuối cùng qυყ đầυ gấp rút chống vào thịt mềm liều mạng mài, trọng lượng toàn thân đều đè lên Hạnh Tử không ngừng vặn vẹo: “Bắn đây! A, mau ăn vào hết cho tôi!” Dứt lời tinh quan buông lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như súng nước cao áp bạo bắn vào thành tử ©υиɠ.

“A bỏng chết, a a a nhiều quá!” Tử ©υиɠ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn thẳng vào, Hạnh Tử quát to một tiếng, trong đầu nổ ra một luồng sáng trắng, không thể nào phản ứng nổi nữa, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đến tê tê dại dại, khóe miệng chảy ra nước miếng lúc nào cũng chẳng hay.

“Ưm” Diêu Hi thoải mái hít vào một tiếng, côn ŧᏂịŧ còn đang phun tinh hơi hơi đưa đẩy, tăng cường kɧoáı ©ảʍ xuất tinh: “Tử ©υиɠ của tiểu mẫu cẩu nhỏ quá, lão công bắn một lần mà đã đầy rồi.”

Âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ lúc này như vũng bùn trơn ướt, cây thịt ở bên trong sướиɠ không chịu được, Diêu Hi bắn xong cũng không rút ra, dùng âm hành đã mềm nhưng vẫn giữ nguyên kích thước kinh người chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ trong tử ©υиɠ, hai tay cách tạp dề xoa cái vυ' lớn của mỹ nhân thất thần, cách một lớp vải cảm giác đương nhiên không tốt lắm, chốc lát sau Diêu Hi xếp lại phần tạp dề trước ngực kẹp vào giữa khe ngực của nàng, phóng thích hai cái vυ' để mình tiện đùa bỡn.

Bầu sữa thịt trơn mềm khiến người ta yêu thích không buông tay, Diêu Hi chơi một hồi, côn ŧᏂịŧ bị Hạnh Tử kẹp lấy rất nhanh lại phồng lên.

“A!” Hạnh Tử rêи ɾỉ một tiếng, hoa đạo chật khít bị dị vật nóng hổi dần dần chống ra là cảm giác khiến tim người ta đập nhanh nhất, nàng quay đầu yếu ớt cầu xin: “Lần này đeo bao vào được không? Đừng bắn vào nữa.”

“Chẳng lẽ ở nhà của cưng thì phải đeo bao vào sao?” Diêu Hi nhíu mày, không nhìn thẳng vào yêu cầu của Hạnh Tử: “Đây vẫn là lần đầu tiên tới đây, dẫn lão công đi tham quan chút đi.” Nói xong hơi khom người nâng hai chân Hạnh Tử lên, dùng tư thế xi tiểu giống như ở khách sạn suối nước nóng ngày đó ôm mỹ nhân vừa đi vừa đâm.

Thịt mềm bên trong tiểu huyệt Hạnh Tử ép chặt vào côn ŧᏂịŧ, bị kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn đoạt phách làm cho thở gấp liên tục.

Hai người dọc theo đường đi vung vãi dịch thể màu ngà sữa ra đầy đất, Diêu Hi cúi đầu kề vào gương mặt nóng hổi của Hạnh Tử: “Đừng chỉ lo hưởng thụ, làm bà chủ nhà thì phải tận tình giới thiệu cho khách đi chứ.” Nói xong hạ thân cố ý dùng sức đẩy đẩy thân thể mềm mại trong ngực, huyệt bên trong dâʍ ŧᏂủy̠ quá nhiều, lại kẹp lấy dương cụ quá chặt, phát ra cả tiếng nước ọc ọc.

“Hu hu nhẹ, nhẹ một chút đi, đây là, là phòng chứa đồ a! Hu hu muốn hỏng rồi a.” Bị cô gái hung hăng dập vào cái mông múp míp khiến Hạnh Tử không ngừng rêи ɾỉ, hai trái vυ' sữa trĩu nặng trước ngực lắc lư trong không trung thành từng làn sóng sữa.

Lúc toàn thân hai người vẫn còn nóng hổi, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên.

“Ôi!” Hạnh Tử hoảng sợ khẽ gọi một tiếng, nghe thấy tiếng nhạc chuông riêng của con gái, trong lòng dâng lên cảm giác bị bắt gian, đường hành lang cùng tử ©υиɠ bỗng nhiên siết lại, cô gái bị kẹp sướиɠ đến kêu lên một tiếng đau đớn.