Đến tận ban đêm, Lam Hi Thần mới hiểu hết chuyện đã xảy ra sau khi hắn hôn mê, nghe được Ngụy Anh, Lam Trạm cùng với Bão Sơn Tán Nhân, Tống Tử Sâm cùng nhau đem sự kiện lần này kết thúc, hơn nữa Tiết Dương tên đầu sỏ gây tội cũng đã thân tử đạo tiêu (đã chết). Lam Hi Thần uống xong chén thuốc bổ trong tay, nhìn về phía thúc phụ (*) đã nói được một lúc lâu, “Lần này ta cho mọi người thêm phiền phức rồi.”
(*)Thúc: chú, Phụ: cha. Thúc phụ: chú (người ngang hàng và có thể thay thế cha mình được)
“Đồ ngốc,” Lam Khải Nhân nâng lên tay tựa hồ muốn vỗ đầu hắn, nghĩ đến hiện tại đã không phải khi còn nhỏ, chỉ có thể thay đổi phương hướng, cuối cùng dừng ở trên vai hắn, “Ngươi đó, đừng nghĩ nhiều như vậy, tỉnh lại liền tốt, tỉnh lại liền tốt rồi.”
“Kia, Vong Cơ cùng A Tiện đâu? Con nghĩ cùng bọn họ nói lời cảm ơn.” Lam Hi Thần tỉnh lại đã mấy canh giờ (*), nhìn đến thúc phụ, nhìn đến mấy vị gia tộc trưởng lão, thậm chí Kim Như Tùng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng là trước sau không có thấy hai vị đại công thần, Lam Hi Thần trong lòng thực nghi hoặc? Chắc không phải là Vong Cơ còn tức giận đi? Giận hắn không cẩn thận để bị Tiết dương ám toán? Này…… Được rồi, hắn đúng là không nghĩ tới Tiết dương cư nhiên sẽ đoạt xá Lam gia đệ tử, lúc này mới hôn mê bất tỉnh, aiz, về sau phải cẩn thận mới được.
(*)một canh giờ được quy định là 2 giờ đồng hồ)
Thúc phụ vuốt vuốt râu, “Hai người đó đã đi Thanh Hà. Bão Sơn Tán Nhân cũng không nghĩ sớm như vậy liền chữa trị cho Hiểu Tinh Trần cùng hồn phách của A Tinh cô nương, cho nên căn bản chưa kịp chuẩn bị thân thể cho bọn họ. A Tiện cùng Vong Cơ nói, hàng năm nhà Nhϊếp Hoài Tang đều phải dùng thi thể để trấn áp bảo đao, muốn tìm thi thể có thể sử dụng, liền đi tìm Nhϊếp Hoài Tang là được. Cách đây không lâu, Thanh Hà Nhϊếp thị dưới sự trợ giúp của A Tiện đã đem thi thể của tiền nhiệm tông chủ Nhϊếp Minh Quyết khôi phục hoàn toàn, Hoài Tang một hai nói mình thiếu A Tiện một ân tình, tiện chuyện này, A Tiện cùng Vong Cơ liền tới tìm hắn. Ngày hôm qua vừa mới đi, nếu bọn họ biết là hôm nay ngươi sẽ tỉnh, nhất định sẽ chờ ngươi.”
“Không có việc gì không có việc gì, Vong Cơ cùng A Tiện không có việc gì là tốt rồi,” Lam Hi Thần quay sang an ủi thúc phụ, chỉ cần đệ đệ không để tâm chuyện vụn vặt không giận hắn là được, “Để bọn họ an tâm bận đi, con cũng đã tỉnh, lúc nào cũng có thể gặp mặt.”
Thúc phụ gật gật đầu, nhìn chằm chằm hắn nằm xuống, “Ngươi vẫn phải nghỉ ngơi nhiều một chút, lần này bị luyện hóa vẫn là khiến thân thể bị thương, trong khoảng thời gian này ngươi an tâm điều dưỡng, chuyện khác ngươi không cần phải nhọc lòng, hết thảy đã có ta.”
Thúc phụ đã muốn bận thay hắn, nghĩ lại vẫn là quay đầu lại bổ sung một câu, “Hài tử A Tùng kia thật ra cũng rất tốt, cùng phụ thân (Phụ: cha, Thân: chữ dùng để gọi cha mẹ. Phụ thân: cha) nó hoàn toàn không giống nhau. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó nó, về sau nó muốn ở lại nơi này thì ở lại đi, đường huynh(*) Kim Lăng của nó rất nhiều lần gây khó dễ muốn nó trở về Lan Lăng, ngươi để nó chính mình quyết định đi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, A Tùng ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai rồi nói sau.”
(*)Anh em họ, tức anh em con chú hoặc con bác
Kim Như Tùng liền bị thúc phụ mang đi như vậy, Lam Hi Thần hơi mở miệng vẫn là không có ngăn họ lại. Hắn tuy rằng ngủ đã lâu, nhưng hiện tại xác thực đã cạn kiệt sức lực, A Tùng lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, Lam Hi Thần bên mới nhắm mắt lại liền ngủ, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau. Năm đó hắn giữ lại A Tùng cũng chỉ là muốn bảo vệ nó, cũng không phải là muốn đem A Tùng giam cầm ở trước mắt trông coi. A Tùng là tự do, hiện tại đã không có nguy hiểm, trời đất bao la, tùy nó đi, nó muốn đi nơi nào đều được, hắn không nghĩ hạn chế hài tử kia. Bất quá, vẫn là ngày mai rồi nói sau. Lam Hi Thần rất nhanh liền ngủ say.
Lúc này, Ngụy Anh cùng Lam Trạm hai người đang trong khách phòng Không Tịnh Thế ở Thanh Hà, ừm, một người thì ở xin tha, còn một người thì nhắm mắt làm ngơ. Hai người đã sớm động phòng, hiện tại hai người đang ở thời kỳ yêu đương mãnh liệt nhất, mỗi ngày chính là mỗi ngày, vui vẻ hạnh phúc như thần tiên.
Lam Trạm hiện giờ sử dụng Tĩnh Âm phù(*) rất thành thạo, mỗi ngày sau khi trời tối trở về phòng, mặc kệ bọn họ ở trong phòng lăn lộn thành cái dạng gì, người bên ngoài dù chỉ một chút tiếng vang cũng không thể nghe được, cũng liền bảo vệ tốt thanh danh bên ngoài của Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ, không ai biết hai người ở trong phòng đã cỏi bỏ ngụy trang lộ ra bộ dáng chân thật.
(*) Phù chú có thể ngăn cách mọi loại âm thanh
Hiện tại Ngụy Anh khóe mắt đã đỏ bừng, thanh âm khàn khàn, y không biết, bộ dạng cùng thanh âm lúc này của y đối với Lam Trạm mà nói là đổ thêm dầu vào lửa, y càng xin tha Lam Trạm liền càng hưng phấn, xuống tay càng không lưu tình, vì muốn nghe được càng nhiều thanh âm của Ngụy Anh, eo Lam Trạm càng thêm ra sức.
Thật vất vả mới kết thúc một hiệp, Ngụy Anh cảm thấy chính mình ngay cả một ngón tay đều không động đậy nổi, Lam Trạm cuối cùng cũng nhận ra lần này chính mình thật sự đã quá mức, chủ động đi mát xa eo cho Ngụy Anh, hắn biết lúc này phần eo của Ngụy Anh khẳng định là vô cùng đau nhức, cho nên lực độ xuống tay nắm giữ đến cực tốt. Ngụy Anh hừ hai tiếng liền nhắm mắt lại, y thật sự là quá mệt rồi, cho nên vừa nhắm mắt lại liền ngủ.
Lam Trạm giúp y thả lỏng cơ bắp toàn thân, lại lấy nước tới giúp y lau người một phen, còn thuận tay thay một bộ chăn đệm mới, lúc này mới nằm xuống ôm Ngụy Anh ở trong ngực cùng nhau nghỉ ngơi. Thời gian này đã sớm qua giờ Hợi giờ quy định hằng ngày của Lam thị. Tuy nhiên, chính tay Lam tiên sinh đã tăng thêm một điều ở gia quy: Ngụy Anh không bị hạn chế bởi gia quy Lam thị. Làm đạo lữ của Ngụy Anh, Lam Trạm tự nhiên cũng không bị hạn chế bởi gia quy. Dù sao Lam Trạm cũng là nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, Ngụy Anh tỉnh lại, phần eo cơ hồ không cảm thấy đau nhức, chỉ là giọng nói còn có chút khàn khàn. Thời điểm cùng Nhϊếp Hoài Tang dùng cơm trưa, Nhϊếp Hoài Tang nhìn ánh mặt trời vẫn còn chói chang ngoài cửa sổ, thầm nghĩ vẫn là nhắc nhở Ngụy huynh một chút, “Ngụy huynh, rốt cuộc đã vào thu, huynh cũng đừng quá tham lạnh, buổi tối nghỉ ngơi vẫn nên đắp chăn, huynh xem giọng nói của huynh đều khàn đi rồi, có phải là bị cảm lạnh hay không? Tiên đốc ngươi có thuốc chưa? Nếu không có đợi lát nữa ta kêu y sư nhà ta đưa cho các huynh chút thuốc, bị cảm lạnh hay cảm mạo cũng đều là sinh bệnh, vẫn là sớm uống thuốc sớm khỏi bệnh.”
Trên mặt Lam Trạm không có biểu tình gì, nhưng là vành tai đã đỏ bừng. Ngụy Anh xua tay mau đến nỗi tạo ra hư ảnh, “Không không không, không cần y sư nhà huynh, ta, ta, ta có thuốc có thuốc. Nhϊếp huynh, chuyện ngày hôm qua ta nói với huynh, huynh cảm thấy thế nào? Tiện không? Có thể tìm được không? Nếu không tiện huynh cứ nói thẳng, chúng ta……”
“Chuyện này không có vấn đề gì, ta sáng sớm đã đem chuyện này sắp xếp ổn thỏa rồi,” Nhϊếp Hoài Tang tâm trạng cực tốt phe phẩy cây quạt, “Nhà ta hàng năm đều yêu cầu thi thể chết thảm để dự phòng, chuyện tìm thi thể, các huynh tìm tới ta đó là chính xác, chuyện khác thì khó mà nói, Ngụy huynh những điều kiện đó ngươi đưa ra, tuy thực phiền toái, nhưng làm sao có thể phiền toái bằng việc tìm thi thể chết thảm của nhà ta được? Ngụy huynh ngươi cứ yên tâm đi, việc này giao cho ta huynh liền không cần nhọc lòng nữa, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, ta chắc chắn có thể tìm được thi thể phù hợp cho huynh.”
Lam Trạm nhìn hắn một cái, bổ sung một câu, “Không được tổn thương tính mạng bá tánh vô tội.”
“Đương nhiên đương nhiên, đó là khẳng định.” Trán Nhϊếp Hoài Tang lấm tấm mồ hôi, khí tràng của Tiên đốc thật quá mạnh, khí thế lăng nhân, nghiêm trang, thật là lạnh lùng. Cũng không biết Ngụy huynh đến tột cùng coi trọng hắn cái gì, thật đáng thương, Ngụy huynh phóng khoáng hay thích gây chuyện lại chọn đạo lữ như vậy, bình thường nhất định thực bức bối, quá thảm.
Ngụy Anh phát hiện Nhϊếp Hoài Tang ánh mắt nhìn mình mang theo thương hại, Ngụy Anh trên dưới đánh giá chính mình một lượt, hoàn toàn không thấy chính mình có cái gì đáng thương. Bất quá nếu Nhϊếp Hoài Tang có tự tin như vậy, bọn họ cũng cũng liền yên tâm. Tạm biệt Nhϊếp Hoài Tang rời đi Thanh Hà, Lam Trạm cùng Ngụy Anh một đường đi đến ngoài thành.
“Trở về sao?” Lam Trạm hỏi Ngụy Anh, kỳ thật chính hắn cũng không phải rất muốn quay về, trong khoảng thời gian này Ngụy Anh đã quá vất vả, mãi mới được ra ngoài, hắn còn muốn cùng Ngụy Anh đi dạo nhiều một chút, hắn muốn cho Ngụy Anh nghỉ ngơi thật tốt. Cho nên Lam Trạm chủ động đề nghị, “Chúng ta đi Liên Hoa Ổ đi, ngươi cùng Giang Trừng cũng đã một đoạn thời gian không gặp rồi, ngươi cũng nên trở về nấu chút rượu hà phong để mang đi. Ngươi không phải nói, chỉ có lá sen Vân Mộng mới có thể nấu ra rượu hà phong tốt nhất sao, địa phương khác, vẫn là thiếu chút hương vị.”
Ngụy Anh ánh mắt sáng lên, tức khắc liền vui vẻ, “Lam Trạm ngươi thật tốt, ngươi làm sao biết ta muốn đi Liên Hoa Ổ? Vậy chúng ta đến đó rồi ở lại đấy mấy ngày đi, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì.”
Hai người ngự kiếm cùng bay đi, hai canh giờ sau dừng ở Liên Hoa Ổ Diễn Võ Trường, Giang Trừng đang giám sát môn hạ đệ tử luyện võ, vừa nhấc mắt liền thấy từ không trung rơi xuống có hình bóng quen thuộc. Giang Trừng phản ứng đầu tiên là duỗi tay ra muốn đỡ, sau đó mới nhớ tới Ngụy Anh đã khôi phục tu vi, lúc này mới ngượng ngùng buông cánh tay xuống. Ngụy Anh đã đem hành động của hắn thu hết vào đáy mắt, trong lòng một mảnh mềm mại. Lam Trạm cũng bởi vậy mà đối với Giang Trừng hảo cảm tăng lên một chút, cho nên lần này hắn nghiêm túc ở trước mặt mọi người, hướng Giang Trừng hành lễ chào hỏi.
Buổi tối, Lam Trạm một mình ở lại trong phòng đọc sách, Ngụy Anh cùng Giang Trừng cùng nhau ở trong sân ngắm trăng uống rượu, nói chuyện phiếm. Giang Trừng oán giận hiện tại Kim Lăng càng thêm phản nghịch không dễ quản, so với khi còn nhỏ càng thêm tùy hứng ương ngạnh, Ngụy Anh chỉ có thể an ủi hắn, “Được rồi được rồi, Kim Lăng cũng không dễ dàng, tuổi còn nhỏ liền tiếp nhận chức vụ gia chủ, những người nhà đó của nó cho dù có ngươi áp chế, lúc ngươi không để ý tới, khẳng định sẽ làm Kim Lăng ăn qua đau khổ. Đứa nhỏ này tính tình lại quật cường kiêu ngạo, không muốn cùng ngươi tố khổ, còn không thể ở trước mặt ngươi, người nó quen thuộc nhất tỏ ra ương ngạnh? Ngươi là cữu cữu ruột của nó, ngươi liền đảm đương nhiều chút đi.”
Thật đúng là Giang Trừng không có nghĩ tới điểm này, nghe Ngụy Anh nói như vậy, tức khắc lộ ra thần sắc đau lòng. Ngón tay không tự chủ cọ xát nhẫn tử điện, lúc này, hắn liền nghĩ muốn xông lên Kim Lân Đài, đem những người bắt nạt Kim Lăng đều kéo ra hung hăng đánh một trận.
“Được rồi, ngươi biết là được, trước không nói chuyện này,” Ngụy Anh ngăn Giang Trừng lại, sau đó y tự nhiên mà chuyển đề tài, “Nói xem ngươi rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào, không tính toán cưới vợ sinh con sao? Vị trí nữ chủ nhân Liên Hoa Ổ này đã để không nhiều năm như vậy, ngươi... ngươi sẽ không còn chưa bỏ xuống được... chưa bỏ xuống được Ôn Nhu đó chứ?”
“Ngươi nói cái gì vậy? Chuyện này cùng Ôn Nhu có quan hệ gì?” Giang Trừng cho Ngụy Anh một cái liếc mắt xem thường, “Năm đó, ta cùng người ta cái gì cũng không có, không có bắt đầu nói chi đến chuyện không bỏ xuống được, ta chính là... chính là... vận khí không tốt. Xem mắt không ít lần, không có cô nương nào nhìn trúng ta... ta có thể có biện pháp gì?” Giang Trừng nói, đem chính mình nói đến uất ức.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,” Ngụy Anh nhẹ nhàng thở ra, sau đó càng thêm phiền não, “Kia làm sao bây giờ? Yêu cầu của ngươi vẫn là năm yêu cầu giống năm đó đúng không? Đẹp, gia thế tốt, tu vi thấp, ít nói không thích tiêu tiền?”
Nói đến chuyện này Giang Trừng liền trừng mắt nhìn Ngụy Anh, “Ta khi nào có những yêu cầu đó, rõ ràng là ngươi nói, kết quả ai cũng đều nghĩ là ta đưa ra yêu cầu. Mấy năm nay nữ tu tốt một chút vì thế đều ở sau lưng mắng ta, đều tại ngươi làm hại!”
“Ta làm hại?” Ngụy Anh chỉ vào cái mũi của mình ra vẻ mặt vô tội, “Giang Trừng ngươi xem lại lương tâm mình rồi nói, đó có phải là lời nói thiệt tình của ngươi hay không? Ta chỉ là giúp ngươi dùng ngôn từ minh xác nói ra mà thôi.”
“Ta, ta nào có……” Giang Trừng tưởng ném cái bàn tới, nhưng ngẫm lại, giống như chính mình kỳ thật cũng rất tán thành những điều kiện đó. Lúc này mới học bộ dáng Ngụy Anh sờ sờ mũi, uể oải không nói nữa.
“Kỳ thật, ta cảm thấy yêu cầu của ngươi không tính thái quá, đại nam nhân ai không hy vọng chính mình đạo lữ ôn nhu hiền thục, lệ chất trời sinh đâu? Cho nên, kia cái gì tu vi thấp, ít nói, không thích tiêu tiền liền, liền thôi bỏ đi. Của cải của Liên Hoa Ổ ở chỗ này nhiều như vậy, một cái cô nương có thể tiêu bao nhiêu, Giang Trừng ngươi nói có đúng không?” Ngụy Anh nói bóng nói gió nhắc nhở Giang Trừng.
Lần này Giang Trừng nghe lọt, hắn ngửa đầu uống ly rượu tiếp theo, dũng cảm vung tay lên, “Ta đây liền đi tìm bà mối nói, về sau xem mắt, yêu cầu của ta chỉ có một cái: Là nữ.”
Ngụy Anh vừa mới rót rượu hà phong tiến miệng liền trực tiếp phun ra ngoài, thế cho nên y mới không kịp ngăn lại Giang Trừng, hắn đối với Giang Trừng nói vọng theo, “Cũng không cần không có yêu cầu như vậy!”
Những lời này y là một bên ho khan một bên nói, cũng không biết Giang Trừng đã sớm đi không thấy thân ảnh có nghe thấy không. Ngược lại là Lam Trạm từ trong phòng đi ra nghe được, lấy chén rượu từ trong tay y, còn giúp y vỗ phía sau lưng.
Ngụy Anh thật vất vả mới ho ra rượu sặc tiến khí quản, lại thấy Lam Trạm nhướng nhướng chân mày nhìn, “Đại nam nhân ai không hy vọng chính mình đạo lữ ôn nhu hiền thục, lệ chất trời sinh? Như vậy ta thì sao? Ngụy Anh đối với ta cái này đạo lữ còn vừa lòng sao?”
“Vừa lòng vừa lòng, sao lại không vừa lòng được.” Ngụy Anh chân chó mà nhào lên, “Ở bảng xếp hạng thế gia công tử Hàm Quang Quân xếp ở phía trên ta lại là ta đạo lữ, ta thật sự là vô cùng vừa lòng, nào dám có nửa điểm không hài lòng?”
Lam Trạm tiếp chấp nhận lý do thoái thác mà đạo lữ đưa ra, thuận tiện đem y khiêng lên vai mang về phòng, “Ta nhưng thật ra có chút không hài lòng, nhưng nếu lát nữa ngươi có thể làm cho ta vừa lòng, ta cũng sẽ thực vừa lòng.”
Ngụy Anh trực tiếp kêu thảm thiết ra tiếng, “Lát nữa? Hàm Quang Quân, Tiên đốc đại nhân, Lam nhị công tử, Nhị ca ca, eo ta thật sự chịu không nổi đâu!!!!”
Buổi tối này, Lam Trạm cùng Ngụy Anh đến tột cùng là ai càng vừa lòng ai, vậy chỉ có chính bọn họ mới biết.