Niên Niên Trọng Ninh

Chương 4

Nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi lập tức đứng dậy sau đó giơ tay tát trả liên tiếp.

Oán hận tích tụ trong hai đời, tôi gần như dùng hết sức bình sinh tát trả Giang Văn Tự ba cái.

Móng tay sắc nhọn sượt qua làm rách da mặt anh ta, để lại vài vệt m áu đỏ tươi.

Anh ta sờ tay lên mặt, nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt xen lẫn nỗi đau và nỗi hận như thể chỉ biết nói vài chữ: “Rốt cuộc… là ai?”

Đúng lúc này cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Giang Trọng Ninh bước ra từ đó, trên môi anh là nụ cười mỉa: “Giang Văn Tự, dám ra tay với phụ nữ, cậu cũng giỏi lắm.”

Giọng nói xen lẫn cơn giận khó nói thành lời.

Tôi không ngờ Giang Trọng Ninh lại xuất hiện lúc này nên cứ ngẩn người đứng ch ôn chân tại chỗ.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó xung quanh toàn là những tiếng xì xào, bàn tán xôn xao.

“Là chú?”

Hốc mắt Giang Văn Tự đỏ ửng, gương mặt d ữ tợn như muốn g i ế t người đến nơi.

“Giang Trọng Ninh, chú dụ dỗ vợ của tôi.”

Anh ta vung nắm đấm, dùng hết sức bình sinh đấm vào mặt Giang Trọng Ninh nhưng lại bị anh nghiêng người tránh đi, thế là bổ nhào vào trong không trung.

Sau đó nhếch nhác ngã sõng soài dưới đất.

Giang Trọng Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta.

“Suốt ngần ấy năm, cậu vẫn chẳng có chút tiến bộ nào nhỉ.”

Hốc mắt Giang Văn Tự càng đỏ hơn, anh ta gào lên: “Chắc chắn tôi sẽ g i ế t c h ế t chú.”

Anh ta đứng bật dậy rồi lại vao về phía Giang Trọng Ninh.

Cả hai đều rất cao nhưng Giang Trọng Ninh lại nhỉnh hơn Giang Văn Tự một chút, thân hình cũng săn chắc hơn nên ai thắng ai thua cũng là điều dễ đoán.

Giang Trọng Ninh nhẹ nhàng tránh được, sau đó đ ấm thật mạnh vào mặt Giang Văn Tự.

“Cú đ ấm này, dạy cậu phải biết tôn trọng phụ nữ.”

Nhân lúc Giang Văn Tự vẫn chưa kịp hoàn hồn, Giang Trọng Ninh lại nắm chặt cổ áo anh ta rồi đ ấm liên tiếp vài cái nữa.

“Cú đ ấm này, nhắc nhở cậu phải biết chung thuỷ trong hôn nhân.”

“Cú đấm này, là vì cậu không biết phân biệt phải trái, bôi nhọ chú mình.”



Hiện trường lặng ngắt như tờ, cũng chẳng có ai dám tiến lên khuyên ngăn, chỉ có cảnh tượng một mình Giang Văn Tự bị đ ánh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Giang Trọng Ninh cũng dừng tay, anh xoa xoa cổ tay rồi ngược mắt lên nhìn tôi.

Như thể đang nói: “Đã thấy dễ chịu hơn chưa?”

Tôi sững sờ nhìn anh.

Không nói rõ được cảm xúc trong lòng.

“Văn Tự, anh sao rồi.”

Lúc này Ôn Đình mới chạy đến bên cạnh Giang Văn Tự đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, trên miệng vẫn còn dính m áu.

Nhưng Giang Văn Tự không nhìn cô ta, anh ta nhìn trân trân vào Giang Trọng Ninh, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt, cuối cùng lại thành ánh nước: “Nếu chú muốn công ty tôi có thể cho chú, tại sao chú cứ muốn giành Tô Niên của tôi…”

Nhìn dáng vẻ tự cho là nặng tình của Giang Văn Tự, tôi không hề cảm động, trái lại còn thấy ghê tởm.

Giang Trọng Ninh lạnh lùng nhìn anh ta.

cậu

“Hôm nay là sinh nhật mẹ cậu cũng là chị dâu của tôi. Tôi lại định giở trò với vợ cậu vào lúc này sao? N ão cậu bị người phụ nữ đứng bên cạnh ăn sạch rồi hả?”

Lúc anh nói câu này, không chỉ Giang Văn Tự sững sờ mà sắc mặt của Ôn Đình cũng trông rất khó coi.

Giang Trọng Ninh cười khẩy, liếc nhìn tất cả mọi người.

“Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua căn phòng này thì trông thấy mấy người đàn ông mặc quần áo phục vụ đang có ý xấu với cô Tô. Thấy bị phát hiện, còn chưa kịp làm gì chúng đã hốt hoảng chạy biến.”

“Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể thấy được dấu vết từng ẩ u đả trong căn phòng này, chú ý đến băng dính và dây thừng dưới đất, nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ tay cô Tô.”

Quần chúng không có mắt: “...”

“Nếu thật sự không có mắt thì chắc tai vẫn nghe được nhỉ.”

Giang Trọng Ninh nhìn tôi, giọng điệu cứng rắn: “Cô Tô, chẳng phải cô có bằng chứng sao?”

Tôi ngẩn người, lập tức hiểu được ý của anh.

Sau đó lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra.

Thật ra cũng không khó đoán.

Ban nãy trước lúc vào phòng tắm, để tránh bị nước dây vào nên tôi đã lấy bút ghi âm ra, chắc hẳn đã bị Giang Trọng Ninh nhìn thấy.

Đúng vậy, để đề phòng lỡ như, kể từ lúc đồng ý tham dự bữa tiệc này tôi đã chuẩn bị sẵn bút ghi âm mang theo người.

Khi Ôn Đình và mấy người đàn ông kia âm mưu hãm hại mình, tôi đã bật bút ghi âm.

Bây giờ quả nhiên đã có tác dụng.

Khi nhìn thấy chiếc bút ghi âm, Ôn Đình tái mét mặt mày.

Cô ta nhào tới định giành nhưng lại bị Giang Văn Tự túm chặt lấy cánh tay: “Em chột dạ cái gì?”

Tôi hài lòng thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô ra, sau đó bật bút ghi âm.

Ngay sau đó, giọng nói độc ác của Ôn Đình vang lên rõ ràng.

“Tôi đã bỏ t h u ố c cô ta rồi, lúc ngủ với cô ta mấy người nhớ quay video lại đấy.”

“Nhớ kỹ, lát nữa tôi sẽ gọi mọi người tới đây b ắ t g i a n, nhớ để lại càng nhiều dấu hôn trên người cô ta càng tốt.”



Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Ôn Đình ngã ngồi xuống đất, thử nắm lấy tay của Giang Văn Tự: “Văn tTự.”

“Con kh ốn.”

Giang Văn Tự giơ tay t át Ôn Đình vài cái, mỗi lần t át tay anh ta đều run lên bần bật.

“Đúng, chuyện năm đó là chúng tôi có lỗi với cô, nhưng sao cô lại hận Niên Niên như thế, hận đến mức tìm người l à m n h ụ c cô ấy.”

“Tôi đã gắng sức bù đắp cho cô rồi, rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa.”

Anh ta gần như thét lên.

“Bởi vì em muốn anh yêu em, yêu em như cái cách anh yêu Tô Niên ấy!”

Mặt Ôn Đình trắng bệch như tờ giấy, trông rất điên cuồng:

“Anh tưởng em không biết mỗi lần chúng ta hôn nhau anh luôn nghĩ đến cô ta sao?”

“Giang Văn Tự, em không cam tâm! Dựa vào đâu chứ, chúng ta cũng trưởng thành bên nhau, tại sao người anh yêu lại là cô ta!”

“Rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta.”

Mọi người lập tức xôn xao.

“Ban nãy tôi nghe nhầm hả?”

“Chẳng phải đó là nɠɵạı ŧìиɧ sao?”

Tự dưng tôi lại thấy biết ơn Ôn Đình vì đã có cái đầu không mấy thông minh đó, tôi nói:

“Hôm nay tôi đến đây tham dự bữa tiệc này là vì trước đó Giang Văn Tự đã đồng ý bằng lòng thỏa thuận ly hôn với tôi.”

“Sở dĩ chúng tôi đi đến bước đường ly hôn như ngày hôm nay, tất cả là vì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ với Ôn Đình.”

“Nhưng tôi thật sự không ngờ, vì muốn đẩy nhanh tiến độ ly hôn, Ôn Đình dám bỏ thuốc hãm hại tôi.”

“Nếu không có Giang Trọng Ninh ra tay cứu giúp, có lẽ tôi đã bị cô ta huỷ hoại thật rồi.”

Tôi cụp mắt rồi cười khổ.

Sau đó nhìn Ôn Đình bằng ánh mắt coi thường, mỉa mai và xen lẫn phỉ nhổ.

“Không hổ là kẻ thứ ba, lòng dạ đ ộc ác lắm.”

“Tôi đã bảo rồi mà, tuy Trọng Ninh chỉ lớn hơn Giang Văn Tự ba tuổi nhưng lại chín chắn và đáng tin hơn nhiều, hơn nữa nó còn là con trai ruột của ông cụ, thích hợp thừa kế Giang Thị hơn.”

“Đúng vậy, đã báo c ả n h s á t chưa? Người phụ nữ này còn ở đây nữa thì đúng là bẩn mắt tôi.”

“Mấy người đàn ông kia nữa, không thể để bọn chúng thoát được.”

Tôi đang định lên tiếng thì giọng nói trầm trầm của Giang Trọng Ninh vang lên bên tai.

“Nãy tôi đã báo c ả n h s á t, đám người đó cũng bị bắt rồi.”

Tôi ngước mắt lên nhìn anh.

Giang Trọng Ninh cho tôi một cái nhìn trấn an.

“Trước khi xảy ra mọi chuyện đám người đó đã làm hỏng camera giám sát ngoài hành lang, nghĩ có thể trèo tường qua hòn non bộ là có thể chạy thoát, mọi sự bình an. Nhưng chúng không biết trước đó nhà họ Giang từng bị kẻ tr ộm ghé thăm nên bên ngoài từng cũng có camera giám sát.”

“Camera giám sát bên ngoài đã quay lại được biển số xe của bọn chúng, tôi cũng vừa mới nhận được tin, c ả n h s á t đã tóm được chúng tôi rồi.”

Sau khi biết được chuyện này, Ôn Đình còn sốc hơn cả ban nãy, ngất ngay tại chỗ.

Lúc cô ta tỉnh lại, c ả n h s á t cũng đã đến nơi.

Theo như lời khai của đám người kia, bọn chúng xác nhận Ôn Đình chính là kẻ chủ mưu trong vụ c ư ỡ n g h i ế p lần này.

Phía c ả n h s á t vẫn còn một chuyện khác.

Năm đó Ôn Đình bị c ư ỡ n g h i ế p cũng một tay cô ta tạo nên.

Khi bị c ả n h s á t đưa đi, Ôn Đình đã gào khản cả giọng:

“Tôi cũng là người bị hại, năm đó tôi thuê chúng nhưng chúng lại lật lọng, c ư ỡ n g h i ế p tôi!”

“Bởi vậy tôi hận Tô Niên, nếu không phải cô ta, tôi đâu gặp phải chuyện này. Tôi thề sẽ tr ả th ù cô ta, để cô ta cũng phải nếm trải nỗi đau tôi giống như tôi.”

“Văn Tự, chỉ có anh mới cứu được em. Em yêu anh như thế, em làm mọi chuyện cũng đều vì anh.”