Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về

Chương 19

36.

Ta nhìn hắn, vẫn là gương mặt đó nhưng giờ đây lại trở nên lạ lẫm vô cùng.

Cảm giác này làm ta nhớ đến ngày mưa hôm đó, Thái tử quỳ trước điện Kim Loan. Ta giương ô che cho hắn nhưng hắn không hề ngẩng đầu, khi đó nhìn gương mặt hắn không hiểu sao lòng ta đã phảng phất cảm thấy một sự xa lạ khó nói thành lời.

Bỗng dưng một suy nghĩ kinh hoàng lướt qua đầu ta.

“Ngươi không phải Dung Ngọc.”

Ta quả quyết.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, tóc đen hơi xõa xuống trước trán, đôi mắt hoa đào âm u sâu không thấy đáy, cơ thể yếu ớt toát ra một cảm giác vô hại.

Hắn nhẹ nhàng cất tiếng, lại khiến ta giống như nghe thấy sấm động bên tai:

“Ta quả thật không phải Dung Ngọc. Dung Ngọc sớm đã không còn nữa rồi."

Ta quên mất trên cổ mình còn đang có một thanh kiếm, vô thức tiến về phía trước: “Ngươi nói cái gì?”

Lưỡi kiếm sắc lạnh sượt qua mặt ta, hắn vội vàng đưa kiếm sang hướng khác, trong mắt hiện lên vài phần tức giận. Trong lúc hoảng loạn, hắn dứt khoát ném thanh kiếm xuống đất. Thanh kiếm chạm đất vang lên tiếng kêu sắc bén khiến ta bừng tỉnh mà dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

Hắn bật cười, vừa ho khan vừa cười. Hắn vụng về lau đi vết máu trên khóe miệng, hơi cụp mắt, hàng mi dài che khuất ánh mắt của hắn, đoạn hắn khẽ thì thào: “Ta nói, Dung Ngọc đã chết rồi.”

“Trong lần bị ám sát đó, hắn rơi xuống sông Vân. Kể từ đó trở đi, người mà nàng nhìn thấy chính là ta.”

Hắn chậm rãi bước đến trước bàn, cầm lên một xấp giấy trắng, bên trên mỗi trang giấy đều có viết một chữ Ngọc.

“Chính là ta, ngày ngày đi tìm lại những đồ vật trước kia nàng ném xuống sông để trả lại cho nàng. Hôm nay, ta bắt chước nét chữ của nàng khi xưa, viết lại chữ Ngọc, giống như xấp giấy mà nàng ném xuống sông Vân hôm đó. Vốn dĩ muốn để một lát nữa mới cho người đưa đến Khương phủ, không ngờ, lại bị nàng phát hiện rồi…”

37.

Hắn vung tay, xấp giấy trong tay hắn bay tán loạn lên không khung. Có một vài tờ bay đến sau lưng ta khẽ đẩy cho cánh cửa khép lại. Còn lại rơi đầy giữa đại điện, tựa như hoa lê nở rộ, vương đầy mặt đất.

Hắn dẫm lên những trang giấy dải đầy trên đất, bước về phía ta, đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán.

Ta không biết hắn định làm gì, cho nên vội nhặt thanh kiếm trên đất chĩa về phía hắn, khiến bản thân có thêm chút cảm giác an toàn.

Phàm là người bình thường đều sẽ hiểu, nếu động vào ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Sau lưng ta là cả một gia tộc quyền thế hàng trăm năm, cho nên lúc nãy khi bị hắn kề kiếm lên cổ ta cũng không thấy sợ hãi.

Nhưng giờ khắc này khi cầm thanh kiếm trong tay, ta lại sợ hãi một cách kỳ lạ.

Hắn không giống như những kẻ bình thường, mà giống như một kẻ điên bị đè nén suốt bao lâu nay.

Ta nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Hắn không hề e sợ thanh kiếm trong tay ta, thậm chí còn giơ tay bắt lấy lưỡi kiếm, máu tươi theo thân kiếm nhỏ xuống đất. Hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, cười nhẹ:

“Đừng nghịch, đao kiếm không có mắt, nguy hiểm lắm.”

Hắn hơi dùng lực, nhẹ nhàng cướp lấy thanh kiếm trong tay ta rồi vứt ra xa.

Ta hoảng loạn lùi lại, ngã xuống chiếc ghế dài phía sau. Nhìn thấy hắn tiến lại gần, ta theo phản xạ đạp về phía hắn mấy phát.

Hắn lúc này còn yếu ớt hơn so với tưởng tượng của ta, chỉ thấy hắn ho khan mấy tiếng rồi ngã ngồi trên đất, bàn tay còn lại không dính máu nắm chặt lấy chân ta.

Bị ta đá đến ho ra máu nhưng hắn không tức giận, đôi mắt hoa đào sâu thẳm chăm chú nhìn ta. Bàn tay mảnh khảnh tháo bỏ giày và tất của ta, đầu ngón tay lạnh ngắt chạm lên bàn chân ta. Hắn giống như đang cầm trên tay thứ đồ gì vô cùng quý giá, muốn chạm vào nhưng không dám, càng không dám lại càng khát khao.

Trước khi ta định co chân đạp thêm một phát, hắn đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, giọng khàn khàn: “Dung Vọng.”

Trong lúc ta còn đang mơ hồ, tay phải của hắn chạm vào lòng bàn chân ta, hắn dùng ngón tay từng nét từng nét viết lên như muốn ta ghi nhớ thật kỹ. Ánh mắt hắn đầy nghiêm nghị bao trùm lấy ta, đoạn chầm chậm cất tiếng:

“Khương Hoài Nguyệt, nhớ cho kỹ, ta là Dung Vọng.”

Vọng trong hư vọng (hư vô).

Vọng trong vọng tưởng.

(Còn tiếp)