Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn

Chương 45

Đoàn làm phim quay ngoại cảnh.

Thang Tư Lan khép áo khoác mỏng, đi theo Thi Hoa vào đoàn làm phim ngoại cảnh nào đó.

Đạo diễn là một người phụ nữ.

Không quá nổi danh, nhưng trong tay cũng có vài bộ chắc tay.

Đa số là hài kịch.

"Đạo diễn Mẫn, đây là Thang Tư Lan tôi đã nói qua với cô, ra mắt với hình tượng cô gái mạnh mẽ."

Thi Hoa đi đến trước mặt vị đạo diễn Mẫn, cúi thấp người.

Nghe nói là có người đứng sau, chồng người này là một vị quan to nào đó ở Nam Thành, những người trong vòng luẩn quẩn đó đều rất nể mặt, dáng vẻ cũng không tệ, khí chất tốt hơn rất nhiều những ngôi sao nữ bình thường.

Ánh mắt sắc bén quét tới quét lui trên người Thang Tư Lan, cuối cùng khoát tay áo, để người ta qua đây lấy trang phục cho Thang Tư Lan.

Thế thân thôi, trang điểm cũng giảm bớt.

Cho dù Thang Tư Lan không trang điểm, khí chất và khuôn mặt cũng chói mắt hơn sao nữ đang ngồi ở đây.

Làn da cũng đẹp đến bất hợp lý.

Quan trọng nhất là, dáng người của cô ấy rất đẹp!

Đến khi cô thay một thân đồ ôm đi ra, lại làm những ánh mắt xung quanh bị hấp dẫn.

Vài người nhìn xong đều đỏ mặt.

Nếu không có vẻ mặt uy nghiêm của đạo diễn Mẫn nhắc nhở, sợ là cũng không khống chế được .

Trên đùi thon dài của Thang Tư Lan đeo bao súng đen, hai bên đều lắp súng đạo cụ.

Nhìn qua trông giống như thật.

Khi ánh mắt sắc bén như đao của cô lướt qua đây, người xung quanh không nhịn được hít sâu một hơi.

Khí chất này, dáng vẻ này, còn thắng diễn viên Diệp Yến Lan mấy phần.

Sao không dứt khoát để cô làm diễn viên chính đi.

Khi Diệp Yến Lan đến hiện trường, nhìn thấy ngay một màn chướng mắt này.

Bỗng cảm thấy.

Cô ta gọi Thang Tư Lan đến làm thế thân, thật là một sai lầm!

"Răng rắc!"

Một âm thanh rất nhỏ truyền đến từ trong đám người phía sau.

Thang Tư Lan đột nhiên quay lại, ánh mắt sắc sảo tìm kiếm thân ảnh đang ẩn trốn kia.

Tầm mắt phía trước bị Diệp Yến Lan ngăn trở, Thang Tư Lan nhướng mày: "Tiền bối Diệp."

"Thật sự không ngờ rằng cô sẽ đồng ý loại chuyện này."

"Tôi cũng không ngờ rằng tiền bối Diệp sẽ đưa ra loại yêu cầu này."

"Cái gì?"

"Không phải tiền bối Diệp đặc biệt đưa ra yêu cầu với Công ty Truyền thông Kim Quang?"

Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Yến Lan có hơi cứng ngắc: "Sao lại thế, đây là quyết định của công ty tôi."

Thang Tư Lan cũng không quan tâm lời nói của đối phương là thật hay giả, cô đồng ý rồi, thì cho dù Diệp Yến Lan yêu cầu gì cũng như nhau.

Nhìn thấy phản ứng này của Thang Tư Lan, Diệp Yến Lan thật sự không thể hiểu được, sao cô ấy lại không thèm để ý như vậy.

Cứ như chỉ là trò đùa, chỉ tùy ý đón nhận mà thôi.

Hồi tưởng một chút, nhận ra tất cả cảnh diễn của Thang Tư Lan đều là cảnh hành động.

Hơi khó tin.

Lúc quay phim, Diệp Yến Lan đã mặc đồ ôm đen giống với Thang Tư Lan, phối đồ cũng giống nhau như đúc.

Nhưng khí chất và dáng người này, vẫn kém Thang Tư Lan một phần.

Xem ra Thang Tư Lan càng hơn Diệp Yến Lan vài phần,

dáng người thế thân đẹp hơn diễn viên còn chưa tính, ngay cả khuôn mặt này cũng chói mắt.

"Phịch!"

Thang Tư Lan từ trên trời giáng xuống, hạ cánh gọn gàng.

Bên kia Diệp Yến Lan đang đứng bên cạnh đạo diễn Mẫn, thấp giọng nói gì đó với nhau.

Sau đó.

Vị đạo diễn Mẫn kia bình tĩnh quát lên: "Chưa ăn cơm à? Độ mạnh yếu không đủ, làm lại một lần!"

Tất cả diễn viên đi theo đều thở phì phò liếc nhìn Thang Tư Lan một cái, im lặng bò lên trên cao, làm lại từ đầu một lần nữa.

Kết thúc trận đấu đã là một tiếng sau, Diệp Yến Lan chỉ cần sau khi Thang Tư Lan làm tất cả các cảnh quay khó nhằn, bày một tư thế vừa tàn ác vừa ngầu đét trước ống kính là được.

Một lần nữa.

Đến cảnh quay thứ năm của Thang Tư Lan, đã là cảnh quay buổi tối.

Lại là một cảnh tung người, đã cắt mười lần, cũng chưa quay xong.

Người ở bên ngoài nhìn thấy, động tác của Thang Tư Lan mỗi một đợt đều sạch sẽ gọn gàng, vừa ngầu lại tàn ác, độ mạnh yếu rất sắc bén!

Hoàn toàn không có xảy ra sự cố gì như lời đạo diễn Mẫn.

Thang Tư Lan để ý rằng, mỗi một lần quát lên, Diệp Yến Lan đều đứng bên cạnh đạo diễn Mẫn.

"Hộc, hộc, hộc…"

Diễn viên khác theo đã mệt đến mức lau mồ hôi, hơi thở nóng lên, hai chân run run, ngay cả tay lấy đạo cụ cũng run rẩy kịch liệt.

Thang Tư Lan lại chỉ hơi hơi thở gấp, ngay cả một tiếng mệt cũng không than, tố chất cơ thể rất tốt!

"Làm lại một lần!"

Đạo diễn Mẫn lại quát.

Thi Hoa ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, sắc mặt rất khó coi.

Cái này hoàn toàn là làm khó dễ người của anh ta!

Nếu đạo diễn Mẫn này không phải là phụ nữ, đã sớm tẩn cho cái rồi.

Thang Tư Lan bò lên trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nhảy lên một cái, bay vυ't lên không trung lại trở mình hai cái thật đẹp, súng giả trong tay cũng đồng thời bắn ra đạn giả.

"Bằng bằng bằng!"

"Ầm!"

Dưới ánh sáng, đôi chân thon dài của Thang Tư Lan, đâm mạnh vào khung, nhìn thấy diễn viên đi theo lăn ra ngoài theo hướng an toàn.

Lúc đạo diễn Mẫn tức giận hét lớn, đột nhiên tách hai chân ra, toàn bộ giàn giáo trên cao lung lay sắp đổ!

Lại một cái quét ngang, mạnh mẽ dùng chân cô đá bay nửa tầng trên cao giữa không trung, mấy tấm ván gỗ khác cũng theo đó mà lộn ngược lại.

"Ầm!"

Sắc mặt mọi người biến động!

Thang Tư Lan nương vào đám bụi đang bốc lên, cơ thể như báo nhanh chóng trở mình đi ra, an toàn chấm đất.

Tất cả động tác hành văn đều mạch lạc lưu loát!

Tất cả mọi người bị dọa cho choáng váng bởi động tác cao của cô!

Đám bụi tan đi, lại nhìn thấy cô với mái tóc dài đen nhánh đi về phía đạo diễn Mẫn, giọng nói bình tĩnh: "Rất xin lỗi, hơi dùng sức."