Lực Vương Huyền Vũ

Chương 2: Phi Kiếm Tông - Ta thề không đội trời chung

Chương 2 : Phi Kiếm Tông - Ta thề không đội trời chung

Gần một tháng sau đó, Tần Minh trở về cuộc sống thường ngày, khi đi nhặt củi, nhặt rác ở mộ cường giả hay ra sông câu cá Tần Minh đều để rùa nhỏ trong người và đưa theo. Rùa nhỏ rất mau lớn, bằng cái bát to, rùa nhỏ cũng rất có linh tính, Tần Minh nói gì đều có thể hiểu và nghe lời, nhưng rùa nhỏ rất yếu, có lẽ vì bị thương khi còn là quả trứng nên Tần Minh rất thương và chăm sóc tận tình cho rùa nhỏ còn hơn bản thân. Câu được cá hay đổi được chút thịt đều dành cho rùa nhỏ, đêm thì ôm rùa nhỏ đi ngủ.

Một ngày như mọi ngày, Tần Minh đưa rùa nhỏ lên rừng kiếm củi và bắt thú rừng. Tần Minh ngồi nghỉ dưới gốc cây và thả rùa nhỏ ra để bò đi chơi thì một nhóm tu sĩ mặc áo bào trắng đi đến, có năm người bốn nam và một nữ tu sĩ, nữ tu sĩ nhìn thấy rùa nhỏ và ra vẻ thích thú:

"Rùa con đáng yêu quá"

Nam tu sĩ ra vẻ nịnh bợ:

"Bích Uyên muội thích huynh tặng cho muội.".

Bích Uyên ra đáng yêu mừng rỡ:

"Thật sao, cảm ơn Đoàn Chí Hùng sư huynh, nhưng... rùa này đã có chủ rồi.".

Bích Uyên đảo mắt nhìn Tần Minh

Chí Hùng nhìn Tần Minh lộ rõ vẻ khinh bỉ:

"Chỉ là một tên người phàm nhà quê thôi, cho vài bạc lẻ là hắn đập đầu tạ ơn không kịp.".

Tần Minh biết là gặp hoạ, xuống giọng năn nỉ:

"Các vị Thiếu gia, Tiểu thư thông cảm cho, rùa nhỏ là bạn của tôi, tôi không thể bán cho các vị được, à ngoài chợ cách đây không xa người ta có bán rùa đó ạ, các vị hãy ra đó mua và chọn lựa ạ".

Chí Hùng cau mày tức giận giơ chân đá vào ngực Tần Minh, Tần Minh bay ra xa ba, bốn mét:

"Ta nói ta mua thì rùa này đã là của ta, ngươi cầm tiền mau cút đi". Đoàn Chí Hùng cầm một xâu tiền vứt vào Tần Minh.

Ba người đứng phía ngoài nhao nhao nịnh hót Chí Hùng:

"Chí Hùng thiếu gia là đệ tử chân truyền của nhị trưởng lão Phi Kiếm Tông,một trong tam đại Tông môn mạnh nhất Gia Lăng, còn là thiếu gia đích tôn nhà họ Đoàn, một trong tứ đại gia tộc quận Gia lăng, phàm nhân hôi thối mau cút đi tránh làm dơ chân Chí Hùng thiếu gia.".

"Phải, mau cút đi phàm nhân hôi thối.." - Mấy kẻ kia bè theo.

Tần Minh ôm ngực đau đớn đứng dậy:

"Xin lỗi Đoàn thiếu gia, nhưng mong các vị hãy trả rùa nhỏ cho tôi, tôi thật sự không thể bán nó, mong thiếu gia và tiểu thư tha cho tôi.".

Chí Hùng mất mặt nổi giận:

"Đồ không biết tốt xấu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đánh phế nó cho ta.".

Chí Hùng ra lệnh cho bọn tu sĩ xông lên đấm đá tới tấp Tần Minh.

Rùa con thấy vậy quay đầu cắn vào tay Bích Uyên, Bích Uyên đau nên bỏ ra, rùa con nhanh chân bò lại chỗ Tần Minh đang bị đánh.

Chí Hùng đá rùa con và chạy lại Bích Uyên:

"Sư muội có sao không, con rùa đáng chết.".

Bích Uyên ôm tay nhìn rùa nhỏ với mắt ác độc:

"Ta không thích nó nữa, ta muốn gϊếŧ nó!".

Chí Hùng Chạy lại giơ chân đạp rùa nhỏ, Tần Minh bay người lại ôm rùa nhỏ vào người che chở, nhận trận đòn thừa sống thiếu chết, rùa nhỏ cũng bị dính mấy đòn đạp của bọn tu sĩ, cả hai bất tỉnh

Cả bọn đánh một lúc cũng mệt, Bích Uyên giả vờ quan tâm:

"Các sư huynh hãy tha cho bọn chúng đi, nếu xảy ra án mạng, chuyện đến tai trưởng môn sẽ không hay.".

Cả nhóm nghe thấy liền ngưng đánh, phun nước bọt vào người Tần Minh rồi cả đám bỏ đi.

Một lúc sau, Tần Minh đau đớn ôm rùa nhỏ cố từng bước từng bước đi về nhà. Về đến nhà, anh ngã xuống dựa vào góc tường nhìn xem rùa nhỏ, rùa nhỏ bị thương nghiêm trọng, cố gắn nhúc nhích ngoe nguẩy bốn chân để an ủi Tần Minh.

Tần Minh lấy tay lau vết thương cho rùa nhỏ và phát hiện dưới bụng rùa con có vết thương lớn.

Tần Minh hốt hoảng bật khóc.

Rùa nhỏ nhìn Tần Minh lưu luyến rồi nhắm mắt. Tần Minh khóc thét lên tức giận:

"Đoàn Chí Hùng, ta thề không đội trời chung với ngươi!!!!".

Tần Minh ngất đi.

Đêm hôm đó cũng tương tự như đêm trứng nở, bầu trời lại xuất hiện dị tượng nhưng lớn hơn, sấm sét vang cả quận Gia Lăng và xa hơn, những cường giả đều ra ngoài đứng xem dị tượng, hai vị cường giả trung niên mặc đạo bào nói chuyện với nhau:

-"Trời xuất hiện dị tượng lớn như thế này rất hiếm thấy, chỉ có lẽ một đại cường giả Biến Thiên cảnh trở lên đột phá hoặc một thần thú sinh ra hoặc mất đi mới có.".

-"Nhưng bầu trời màu hơi lạ...., giống một tháng trước...".

Hai vị cường giả nhìn nhau rồi trầm ngâm nhìn lên bầu trời.

Dị tượng cũng xuất hiện tầm một canh giờ rồi hoá thành đạo quang màu xanh bay về phía nhà Tần Minh, đạo thanh quang đó nhập vào người Tần Minh phát sáng lên rồi biến mất.

Sáng hôm sau, Tần Minh tỉnh dậy, hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi tìm không thấy rùa nhỏ, Tần Minh buồn rầu ra sau hè lập một ngôi mộ nhỏ cho rùa nhỏ rồi vào nhà ngồi ủ rũ, trong đầu tưởng nhớ lại hình ảnh từ khi thấy rùa nhỏ nở ra và sống chung với nhau một tháng, không phải thời gian quá dài, mà vì Tần Minh lần đầu tiên mới nuôi sủng vật để bầu bạn.

Tần Minh suy ngẫm rồi bổng giật mình, Tại sao những vết thương, đau đớn lại không còn một chút gì, tinh thần lại sảng khoái lạ thường, kinh mạch dường như được đã thông rất nhiều nơi, đang suy nghĩ, bụng Tần Minh kêu lên:

"Qua nay mình đâu có ăn chút gì.".

Suy nghĩ xong, Tần Minh chuẩn bị lên rừng kiếm củi, bắt thú rừng.