Những ngày tháng sau đó cô luôn nghĩ cách để gửi thư về Thuận Hóa chỉ tiếc là không thể. Chiến sự bùng nổ giữa Lê Triều ở Tây Kinh và Mạc Triều ở Đông Kinh. Họ Trịnh lấy danh nghĩa Phù Lê Diệt Mạc mang quân tấn công thẳng vào Thăng Long, thế như vũ bão.
Mùa đông năm đó Đông Kinh lạnh hơn nhiều, bởi khói lửa tang thương bao trùm lấy nó, chẳng còn là một Thăng Long phồn hoa đô hội nữa.
Khắp nơi máu chảy thành sông, tiếng oán than của trăm vạn con dân vang thấu tận trời xanh, chỉ còn lại tan nát tiêu điều.
Triều chính vốn đã suy yếu, Mạc Mậu Hợp lại ăn chơi trụy lạc, Đông Kinh nhanh chóng thất thủ.
Trước khi buộc phải bỏ kinh đô chạy lên đất Cao Bằng, Mạc Mậu Hợp vẫn không quên Mạc Thị Giai. Hắn bất chấp nguy hiểm mang quân đến phủ Khiêm Vương đón nàng.
Chỉ là khi hắn đến nơi, mọi thứ chỉ còn là một bãi đỗ nát, xác người la liệt. Hắn điên cuồng nắm lấy áo một tên gia đinh còn chút hơi tàn trên mặt đất.
-Quận chúa đâu, trẫm hỏi ngươi nàng ấy đâu, nàng ấy ở đâu hả?
-Quận ...chúa.
Còn chưa kịp nói hết câu tên gia đinh kia đã chết, Mạc Mậu Hợp như phát điên.
-Tìm cho trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn gào lên với cấm quân, nửa năm qua hắn không đến tìm nàng, bởi vì hắn muốn gϊếŧ được họ Lê kia trước, khi đó mới tìm đến nàng. Kết quả thì sao, Trịnh Tùng nham hiểm đột ngột xuất binh khiến hắn trở tay không kịp. Là hắn hại nàng, điều là hắn hại nàng, nếu không phải hắn có ý định đánh ra Tây Kinh để Trịnh Tùng biết được, biết đâu hiện tại Thăng Long này vẫn còn bình yên.
-Bệ hạ không kịp rồi nếu còn không rời đi, đợi quân Lê đến chỉ sợ không thoát được.
-Câm mồm, trẫm lệnh cho các ngươi tìm nàng ấy, các ngươi bị điếc hay sao.
-Bệ hạ thần xin đắt tội.
Vừa dứt lời vị tướng quân kia giơ mạnh tay đánh vào gáy hắn. Mạc Mậu Hợp lập tức bất tĩnh, hắn được cấm quân đưa ra khỏi thành, thành công thái chạy lên đất Cao Bằng.
Nam Phương chưa từng chứng kiến khung cảnh nào đáng sợ đến vậy, xác chết chất chồng khắp nơi, mùi máu tanh xông lên mũi làm cô buồn nôn.
Lúc quân của Lê triều tấn công vào Khiêm Vương Phủ, cô đã dẫn theo Mạc Thị Lâu bỏ trốn. Nam Phương nhìn thanh kiếm trong tay, lại nhìn cả người một thân đầy máu. Nó không phải máu của cô, mà là máu của người khác, phải cô gϊếŧ người, cô đã gϊếŧ người rồi, hơn nữa còn gϊếŧ rất nhiều người. Từ Khiêm Vương phủ , cô một tay nắm lấy tay Mạc Thị Lâu tay còn lại nhặt lên thanh kiếm, mở một đường máu mà đi ra.
Cho dù hiện tại cô có sợ hãi đến đâu, cô cũng không thể gục ngã lúc này, cô tự trấn tĩnh bản thân mình phải mạnh mẽ, cô còn phải bảo vệ đứa nhỏ này. Suốt nửa năm qua cô đã xem Mạc Thị Lâu như em gái mình, nó chỉ mới 12 tuổi, cô dù chết cũng sẽ không để nó rơi vào tay bọn binh lính làm thứ mua vui cho bọn chúng.
Trong một căn nhà rách nát ngoài thành, hai chị em ôm nhau sưởi ấm, cái lạnh của đêm đông và đói rét thứ cả đời cô chưa từng nghĩ đến, hiện tại lại chân thực đến đáng sợ.
-Tỷ tỷ bây giờ chúng ta phải làm sao, muội rất sợ.
- Ngoan đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không việc gì cả.
-Bây giờ chúng ta đi đâu hả tỷ?
-Vào Nam.
Mạc Thị Lâu nghe vậy thì giật mình.
-Tỷ, chẳng lẽ tỷ... định nương nhờ Lê triều sao?
Nam Phương nhẹ nhàng xoa đầu trấn an Mạc Thị Lâu.
-Không chúng ta sao có thể nương nhờ họ, chỉ với thân phận của chúng ta, Trịnh Tùng chưa chắc đã tha cho chúng ta, có khi còn rút da lọc xương không chừng. Chúng ta tìm đường vào Thuận Hoá.
Nghe vậy hai mắt Mạc Thị Lâu đột nhiên sáng lên.
- Phải rồi chúng ta đến đó tìm Cảnh Huống thúc thúc, thúc ấy nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.
-Thúc thúc, phải chúng ta đi tìm thúc thúc.
Cho dù thế nào hiện tại cô phải tới được Thuận Hóa thì mới có thể tính tiếp.
- Nhưng mà chị Thuận Hoá xa như thế, chỉ có hai chị em chúng ta, có thể đến được sao?
Mạc Thị Lâu đột nhiên ủ rũ cả người, nơi đó là đâu chứ, chỉ với tỷ muội hai người sao. Dù không biết vì sao tỷ tỷ đột nhiên lợi hại như vậy còn biết cả kiếm pháp, nhưng mà.
-Cho dù chỉ là một tia hy vọng cũng phải thử, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác cả, chỉ có duy nhất con đường này thôi.
-Tỷ, chỉ cần tỷ ở đâu muội sẽ ở đó.
-Ngoan ngủ đi, sớm mai còn đi sớm.
Họ bắt đầu cuộc hành trình của mình, một hành trình dài đằng đẳng chẳng biết khi nào mới đến được đích. Từ Thăng Long ( Đông Kinh)
để đến được đất Thuận Hoá , cô ước gì có thể ngồi máy bay 30 phút như cô vẫn hay ngồi mỗi khi từ Huế ra Hà Nội. Nhưng không hiện thực vẫn là hiện thực.
Cuộc đời cô chưa từng phải đi bộ nhiều đến thế, cô có thể tưởng tượng cái chân không còn gắn ở trên người cô nữa vậy.
Họ không có quá nhiều tiền, chiến tranh loạn lạc khắp nơi điều là nạn dân, cái ăn còn phải nín nhịn từng chút một, lấy đâu ra một chiếc xe ngựa để ngồi.