Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc

Chương 1: Sông Hương cuộn sóng.

Huế về đêm, ánh trăng treo trên tường thành mờ ảo. Trời tháng bảy ngập tràn hương sen thanh mát, những đóa Bạch Trà vương giả tựa nàng công chúa cao quý chốn hoàng thành.

Trên đồi Hà Khê, tiếng chuông Thiên Mụ ngân vang hoà quyện trong khí trời len lỏi vào mỗi con phố ngõ nhỏ của đất cố đô.

Đêm nay sông Hương vốn dịu dàng bỗng trở nên nhộn nhịp đèn hoa, những chiếc thuyền rồng chậm trãi lướt trên sông, tựa như một bức tranh thủy mặc mơ hồ mà đẹp đẽ động lòng người.

"Cảm ơn các vị đã đến với Một Thoáng Cố Đô và để khép lại đêm hội hôm nay xin mời các vị cùng chiêm ngưỡng bộ sưu tập cổ phục thời Nguyễn của nhà thiết kế Nguyễn Hạ Trâm."

MC vừa dứt tiếng vỗ tay liên hồi, tất cả những người có mặt trên thuyền rồng đều dõi mắt hướng về bức màn lụa kia. Lần đầu tiên cổ phục Việt Nam được đưa ra thế giới, có mong chờ có hiếu kỳ và hơn nữa là lo lắng. Đã từ rất lâu Nguyễn Hạ Trâm đã ấp ủ cho mình ước mơ, ước mơ một ngày đưa cổ phục Việt lên sàn diễn. Cô muốn cho thế giới thấy Việt Nam không chỉ có áo dài, Việt Nam còn có viên lĩnh, ngũ thân và nhiều cổ phục khác. Mười năm ấp ủ hôm nay nguyện ước đã thành sự thật.

Dưới ánh trăng, thuyền rồng chậm rãi trôi, không gian mờ ảo thơ mộng, những chàng trai cô gái bước ra trong những bộ trang phục áo viên lĩnh, áo tấc, áo ngũ thân thướt tha kiều diễm.

"Chị, chị có thể đứng yên một chỗ không, đi qua đi lại chóng cả mặt, chị không say sóng chứ em say đây này."

Nam Phương nhìn chị gái mình đang tim đập chân run lặng lẽ quan sát người mẫu sau cánh gà mà cảm thấy thương. Cô chỉ muốn chọc chị gái để chị ấy bớt căng thẳng một chút. Cô thật sự bội phục người chị này của mình, vốn có thể đến kinh đô ánh sáng của giới thời trang để học tập, vốn có thể trở thành nhà thiết kế của thương hiệu Dior người người mơ ước, vậy mà chị gái cô lại chọn ở lại Việt Nam.

Một nhà thiết kế lại đâm đầu vào học lịch sử, tham gia vào nhóm khảo cổ nghiên cứu trang phục dân tộc. Mỗi ngày điều chạy tới chạy lui học vẽ học thêu học dệt. Tất cả những bộ quần áo hôm nay mỗi một đường kim mũi chỉ, mỗi một tất vải hoạ tiết điều được làm sát với lịch sử nhất có thể. Trải qua hàng chục lần giám định cuối cùng cũng có thể đưa ra thế giới làm sao có thể không phấn khích, không lo lắng cho được.

"Em say sóng hả, đã uống thuốc chưa tuyệt đối không được nôn đâu đấy không chị sẽ gϊếŧ chết em."

"Nguyễn Hạ Trâm, chị không xem em gái chị là ai. Yên tâm sau đêm nay em sẽ đưa tên tuổi chị bay lên mặt trăng luôn."

Cô cầm lấy bàn tay của chị gái vỗ nhẹ trấn an. Bên ngoài cha mẹ cùng người thân bạn bè cũng đều có mặt để cổ vũ họ. Ngoài ra còn có hơn hai mươi khách mời từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới và các nhà phê bình lịch sử đại diện của thành phố cùng ban quản lý di tích cố đô. Chỉ cần buổi trình diễn hôm nay thành công về sau sẽ mở ra một kỷ nguyên mới.

Tiếng nhã nhạc chợt ngừng, theo sau đó là tiếng đàn bầu da diết cất lên. Nam Phương xuất hiện từ sau bức mành lụa với một bộ cổ phục màu lam, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Đôi hài thêu hoa lấp lánh ánh vàng, mỗi bước đi tựa như những đoá sen bung nở trên mạn thuyền.

Cô đứng đó trước mạn thuyền đưa tay chạm nhẹ lên gò má, chiếc nhẫn ngọc nơi ngón cái phát sáng dưới ánh trăng. Tiếng tách tách cùng ánh sáng phát ra từ máy ảnh bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất đêm nay. Một thân cổ phục màu lam được dệt bởi những sợi tơ sen, loại tơ quý nhất nơi cung đình, viền tay áo thêu đoá sen bằng chỉ vàng óng ánh, trên cổ là một chiếc vòng bạc được khắc tinh xảo, đôi hoa tai bằng ngọc bích nhẹ đong đưa, tà áo lụa tung bay mềm mại trong gió đêm. Thiếu nữ tựa như một nàng công chúa từ trăm năm trước hiện ra, vừa chân thật lại vừa hư ảo.

Sông Hương êm dịu tản ra một tầng sương mù như bao bọc thiếu nữ trên mạn thuyền.

Bầu trời ken kịt, mặt trăng bị những đám mây đen nuốt chửng, bóng đêm ập đến, những ngọn đèn trên sông le lói chập chờn rồi vụt tắt. Phía chân trời tiếng sấm rền vang, gió cuồng cuộn như xé tan bầu trời, thuyền rồng lắc lư, sông Hương như một con dã thú bị thương đang gào thét. Nam Phương còn chưa kịp định thần cô đã bị một lực hút mạnh mẽ ngã vào lòng sông.

Sông Hương không còn hiền hoà như trước nữa, nó giống như một con thú dữ quấn lấy cô, nhấn chìm cô. Cô mơ hồ bị cuốn vào vòng xoáy, tựa như một thước phim quay chậm, từ từ chìm xuống đáy sông sâu.

* Biển Cửa Việt.

Những chiếc thuyền chiến dũng mãnh lướt trên mặt sóng hướng vào đất liền. Binh thương tướng mệt, bên trong khoang thuyền quân y kẻ chạy qua người chạy lại. Mùi máu hòa cùng mùi gió biển, vị tanh mặn lẫn vào nhau.

"Bẩm Công tử đã sắp xếp xong cho tù binh rồi ạ."

Người đàn ông tựa lưng vào ghế trên mình vẫn còn đang mặt giáp chiến. Bọn họ rời Thuận Hoá đã mấy tháng lênh đênh đến vùng biển Cửa Đại, lại chiến đấu với hải tặc hơn mười ngày đêm, cuối cùng mới có thể diệt được đám hải tặc đến từ Nhật Bổn.

"Công tử không tìm thấy tên cầm đầu trong đám người bắt được."

Đáng tiếc cuối cùng vẫn để Bạch Tần Quý Hiển lẫn trong chiến loạn mà tẩu thoát.

Sau khi bắt được toàn bộ người trên thuyền hắn đã nhìn sơ qua một lượt, đúng là không thấy Bạch Tần Quý Hiển, xem ra số hắn ta còn chưa tận. Một trận này khiến hắn ta không còn cách trở mình được nữa, chứ đừng nói đến việc nghĩ cách trở lại nơi này. Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà cha đã giao phó trước khi hắn lãnh binh lên đường.

"Được rồi mang tất cả về."

"Dạ."

Nguyễn Phúc Nguyên thay ra bộ giáp chiến nặng nề để quân y xử lý vết thương nơi cánh tay. Lần này tuy thắng lợi nhưng người của hắn cũng bị thương không ít. Tù binh phần lớn điều là phụ nữ, hắn còn phải suy nghĩ giải quyết bọn họ thế nào khi vào đất liền.

Bên ngoài trời yên biển lặng đột nhiên nổ ra sấm chớp trắng trời, mây đen ùn ùn một cơn bão bất ngờ ập đến.

"Công tử không xong rồi, phía trước mây đen cuồn cuộn, chỉ sợ có lốc."

Một quan binh vội chạy vào trong thuyền bẩm báo. Nguyễn Phúc Nguyên chau mày, giữa biển gặp bão là chuyện thường của ngư dân xưa nay. Nhưng trời rõ ràng vừa rồi còn yên ả, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không muốn hắn thuận lợi về nhà hay sao.

"Cho thuyền đi chậm lại, lệnh xuống dưới tất cả vào tư thế chuẩn bị."

"Dạ."

Tất cả cánh buồm cẩn thận hạ xuống, nếu quả thật có gió lốc bọn họ chỉ có thể đi chậm một chút, cố gắng tránh xa tâm bão. Phải giữ được cánh buồm, nếu không bão qua rồi buồm bị rách với sức người bọn họ làm sao có thể chèo những con tàu này cập bờ được, đây là tàu chiến không phải thuyền đánh cá.

Khi thuyền sắp tiến vào trung tâm trận cuồng phong, mọi thứ chao đảo, từng cơn sóng dữ đánh vào mạn thuyền, thuyền trưởng cố gắn hết sức cùng binh lính chèo chống những con thuyền. Bọn họ có thể từ trong biển máu mà khải hoàn trở về, tuyệt đối không thể bỏ mạng giữa biển khơi. Hơn nữa trên thuyền còn có công tử của bọn họ, bọn họ có thể thịt nát xương tan, nhưng công tử bắt buộc phải bình an toàn vẹn trở về.

Khi ngọn sóng khổng lồ cuồn cuộn từ xa như muốn ập đến nhấn chìm đoàn thuyền trong đêm tối, chợt có một tia sáng vụt lên từ dưới đáy biển, ánh sáng mạnh mẽ tựa như thiêu đốt. Bất chợt chỉ trong nháy mắt quầng mây tan biến, mặt biển yên bình trở lại như chưa từng có giông bão nổi lên.

Cả đoàn người như rơi vào trong sương mù, khi màn sương dần tan, ánh trăng chiếu rọi trên mặt biển, giữa dòng nước lạnh lẽo một thân thể trôi nổi trước mũi thuyền.

"Công tử người xem phía trước hình như có người."