“Lý Vy à con phải cứu ba, nếu không có được tiền thì ba sẽ phải vào tù thật đó” Ông ta nắm lấy cánh tay Monica ánh mắt hèn mọn cầu xin “Hay con quay lại với Trương Khải đi nhà cậu ta nhiều tiền như thế chắc chắn có thể giúp đỡ ba”
Monica đau đớn nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Cô nhìn sang người đàn ông mình gọi là ba kia, nghẹn ngào “Ba, con chỉ giúp ba lần này nữa thôi. Con xem như đã trả hết ơn nuôi dưỡng của nhà học Lý rồi, từ nay về sau cha con chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”
“Được, chỉ cần con giúp ba thì con muốn sao cũng được”
Monica đau lòng rời khỏi nhà họ Lý, cô đi lang thang trên đường mặc cho nước mưa xối xả rơi vào người. Còn nhớ khi trở lại nhà họ Lý không bao lâu, thì Bạch Hồng mẹ kế của cô mang thai. Trước đây vốn dĩ cuộc sống đã không dễ dàng sau khi em trai ra đời cô lại càng khó khăn.
Miễn cưỡng đến khi trưởng thành, quen biết được Trần Tuấn và Trương Khải sự cưng chiều của họ khiến cô hạnh phúc vô cùng. Dù bên ngoài cô kiêu ngạo nhưng thật chất chỉ đang cố để che dấu sự yếu đuối bên trong. Sau khi ở bên Trần Tuấn, cô đã nghĩ rốt cuộc rồi bản thân cũng tìm được bến đỗ, vậy mà mọi thứ đã bị phá nát sau đêm hôm đó.
“Chú, cảm ơn chú mời cháu đến ăn cơm” Trương Khải lễ phép kính rượu cùng Lý Bình.
“Đừng khách sáo như thế, cháu là bạn của Lý Vy sau này có thời gian cứ thường xuyên đến” Lý Bình vui vẻ đến mức cười híp cả mắt. Người ngoài nhìn vào còn tưởng là ông ta đang ăn cơm cùng con trai.
“Đúng đấy cháu đừng ngại, cứ ăn nhiều vào” Bạch Hồng không ngừng gắp thức ăn vào bát, nhìn Trương Khải lộ vẻ hài lòng. Ai cũng biết Trương gia nổi tiếng giàu có, chỉ cần có thể kết thông gia thì có thể giúp sự nghiệp của bà ta lên như diều gặp gió.
Monica ngồi một bên vui vẻ ăn cơm, trong lòng thầm hạnh phúc vì nghĩ có lẽ họ đã phần nào chấp nhận cô mà không biết đằng sau là một âm mưu độc ác.
Ăn được một lúc, cô bỗng cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, đôi đũa trong tay cũng theo đó rơi xuống bàn.
“Em có sao không?” Trương Khải đưa sang cho cô một ly nước, lo lắng hỏi.
“Em thấy hơi chóng mặt, buồn ngủ nữa” Monica day day mi tâm.
“Có thể là con học mệt mỏi quá đấy” Lý Bình nhẹ giọng trấn an.
Bạch Hồng thấy thế cũng lên tiếng phụ họa “Đúng đấy, hay là con lên phòng nghỉ ngơi một tý để ba mẹ tiếp đón Trương Khải là được rồi”
Monica nhìn Trương Khải ánh mắt áy náy. Anh nhìn cô nhẹ cười “Không sao em lên nghỉ đi”
Trương Khải lo lắng nhìn theo bóng lưng Monica mà không chú ý hành động lén lút của vợ chồng Lý Bình.
“Trương Khải chú mời cháu một ly” Lý Bình lại tiếp tục rót rượu.
Trương Khải miễn cưỡng nâng ly lúc này anh đã ngà say trong người rạo rực lạ thường nhưng nghĩ có lẽ là do tác dụng của rượu. Cứ thế anh bị họ chuốc đến khi bất tỉnh nhân sự.
Tỉnh lại Trương Khải phát hiện bản thân được đưa vào một căn phòng, bên ngoài trời đã tối hẳn còn bên trong phòng được bật đèn ngủ, ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng cả căn phòng. Anh thấy người mình trống rỗng và khô nóng, bất giác ngộ ra.
“Mẹ kiếp, anh vậy mà lại bị người ta bỏ thuốc” Trương Khải thầm mắng chửi một câu.
Lúc này Monica đang nằm bên cạnh, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa. Chiếc váy rủ xuống làm lộ ra thân hình hoàn hảo.
Trương Khải bất giác nuốt nước bọt, thầm nghĩ làm gì có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được khi người con gái mình yêu lại quyến rũ nằm ngay bên cạnh, huống hồ không khí mờ ám cùng tác dụng của thuốc khiến anh khó lòng kiềm chế.
Trương Khải vội vã hôn, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào cuốn lấy lưỡi cô. Monica bất giác phát ra âm thanh rêи ɾỉ, càng khiến cho sự ham muốn của anh chạm đến cực hạn.
“Ưʍ..” Monica trong vô thức cảm giác có người vuốt ve cơ thể mình.
Chiếc váy ngủ nhanh chóng bị lột bỏ, để lộ ra vòng eo con kiến cùng vòng ba căng tròn. Trương Khải khó khăn hít thở, chính mình cũng cởi bỏ áo sơ mi cúi đầu hôn lên hai quả anh đào trước ngực Monica. Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt, đến nỗi hằn lên những vết đỏ hồng trên người cô.
Tiếng thắt lưng va chạm leng keng, Trương Khải thầm thì bên tai cô một câu xin lỗi. Rồi không một chút do dự xông thẳng vào. Cảm giác ấm áp bao trùm cả cơ thể, anh dịu dàng hôn môi cô chính mình cũng đưa đẩy ra vào.
Monica bất tỉnh nằm dưới thân anh, đau đớn cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô bất giác rêи ɾỉ. Cảm giác tê dại khó lòng diễn tả này khiến cô rơi nước mắt.
Trương Khải thoải mái thở dài, của cô nhỏ nhắn khó lòng chứa hết được cái hùng vĩ của anh. Miễn cưỡng chỉ có thể tiến vào được một phần ba nhưng đã khiến anh dễ chịu đến mức dục tiên dục tử. Anh nhìn nơi kết hợp của hai người, nơi đó xuất hiện một ít máu. Anh hiểu hơn ai hết nó có ý nghĩa gì, hạnh phúc hôn lên trán cô, rốt cuộc rồi người con gái này cũng thuộc về anh.
Trương Khải biết có lẽ sáng mai tỉnh dậy cô sẽ hận anh thấu xương, tình bạn giữa anh và Trần Tuấn cũng sẽ rơi vào bế tắc. Nhưng như thế thì sao? Anh đã không thể quay đầu rồi.
Không ngừng xâm chiếm lấy người con gái dưới thân, tiếng cơ thể va chạm vang vọng trong không gian, người đàn ông sung sướиɠ hưởng thụ cơ thể non nớt chỉ có người con gái đáng thương bất tỉnh mặc cho người ta chà đạp.
Monica lạnh đến rung người, môi tái đi không một chút huyết sắc. Cô ngồi trên đường đau đớn khóc thét, nhớ lại những đau khổ mà bản thân trải qua oán trách ông trời không công bằng.
Người đàn ông trong xe nhìn cô gái đang co ro, trong lòng như có ai đó mạnh mẽ đâm dao vào. Thầm thề sẽ đưa cô thoát khỏi nơi địa ngục đó.