Tôi biết rõ , muốn giữ anh ta, căn bản không có khả năng, nhưng có một số việc dù sao cũng phải thử xem, tôi ngước mắt nhìn anh, nói: “Tôi đồng ý ly hôn, nhưng tôi có điều kiện, đêm nay anh ở lại , cùng tôi tham gia tang lễ của ông nội xong, sau đám tang tôi lập tức ký tên."
Hắn nheo mắt lại, trong ánh mắt đen nhánh mang theo ý cười châm chọc châm chọc, khóe môi khẽ động , "Thỏa mãn tôi." Hắn buông lỏng tay, híp mắt, ghé sát vào tai tôi nói: “Thẩm Thục, cái gì cũng phải dựa vào năng lực của bản thân,chỉ dựa vào miệng cũng vô dụng .”
Thanh âm khàn khàn, mang theo một tia thâm trầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tôi biết ý của hắn, giơ tay vòng quanh eo hắn, ngẩng đầu chạm vào môi hắn, chiều cao chênh lệch giữa hai người quá lớn, động tác như vậy, hành động kiểu này khiến tôi trông thật buồn cười và lố bịch.
.
Chuyện nam nữ, tôi không hiểu nhiều lắm, dựa vào trực giác đưa tay cởi khăn tắm bên hông hắn, bên tai có tiếng hít thở của hắn, tôi biết hắn có phản ứng, trong lòng khó nói nên lời là cảm giác gì, dùng phương thức như vậy giữ lại người mình thích, thật đúng là....đáng thương.
Khăn tắm rơi xuống đất, đầu ngón tay tôi chậm rãi trượt xuống,bàn tay mãnh liệt bị hắn đè lại , tôi ngước mắt lên, thấy ánh mắt hắn đen kịt mơ hồ mang theo vài phần không thể dò xét , "Được rồi!"
Hai chữ lạnh nhạt thờ ơ, tôi ngẩn người, không hiểu hắn là có ý gì, chỉ thấy hắn kéo bộ đồ ngủ màu xám trên giường tao nhã khoác lên người.
Trong lúc nhất thời ngẩn người, lập tức liền phản ứng lại, hắn đây là... Ở lại?
Chưa kịp vui mừng,liền nghe được ngoài cửa sổ kèm theo tiếng mưa mơ hồ truyền đến thanh âm phụ nữ yếu ớt, "Thận Ngôn..."
Tôi sửng sốt , không nhanh bằng Phó Thận Ngôn, chỉ thấy hắn ta bước lên ban công vừa đi được vài bước, liền nhìn thấy hắn vẻ mặt u ám, hắn cởϊ áσ khoác, ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài ban công, Lục Hân Nhiên đứng dưới cơn mưa nặng hạt, mặc chiếc váy mỏng manh, mặc cho nước mưa chảy điên cuồng, người đẹp vốn ốm yếu thanh tú nay dưới mưa càng thêm điềm đạm đáng thương.
.
Phó Thận Ngôn khoác chiếc áo khoác mang xuống lên người cô, còn không kịp trách cứ cô, Lục Hân Nhiên liền mạnh mẽ ôm lấy hắn, thấp giọng khóc nức nở trong lòng hắn.
Nhìn cảnh này, tôi đột nhiên hiểu được tại sao mình ở bên Phó Thận Ngôn hai năm, nhưng vẫn không thể so sánh với một cuộc điện thoại của Lục Hân Nhiên.
Phó Thận Ngôn ôm Lục Hân Nhiên vào biệt thự, dẫn cô ta lên lầu, tôi đứng ở cầu thang, rũ mắt nhìn hai người bị mưa ướt đẫm, chặn đường đi của bọn họ.
"Tránh ra!" Phó Thận Ngôn mở miệng, âm sắc lạnh lùng, đôi mắt đen chán ghét nhìn tôi.
Có buồn không?
Tôi cũng không biết, nhưng so với trái tim, đau hơn chính là mắt, nó tận mắt nhìn thấy người mình yêu quý trọng người khác như thế nào, chà đạp lên chính mình.
"Phó Thận Ngôn, lúc trước khi kết hôn, anh đã đáp ứng ông nội, chỉ cần Thẩm Thục tôi ở chỗ này một ngày, anh sẽ không mang cô ta vào nơi này một bước." Đây là nơi duy nhất tôi và Phó Thận Ngôn sống cùng nhau, tôi đem mọi buổi tối của hắn đều nhường cho Lục Hân Nhiên, vì sao cuối cùng còn muốn ô nhiễm nơi duy nhất thuộc về tôi.
""Ha!" Phó Thận Ngôn đột nhiên cười lạnh, kéo tôi ra, lạnh lùng nói, "Thẩm Thục, cô tự cao quá đấy. ”
Thật là một câu mỉa mai, nhìn anh ôm Lục Hân Nhiên vào phòng khách, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể nhìn như một người ngoài cuộc.
Đêm nay , định sẵn là không yên bình.
Lục Hân Nhiên ở ngoài trời mưa, thân thể cô vốn đã yếu ớt, một trận mưa lớn khiến cô phát sốt cao, Phó Thận Ngôn nâng niu cô ấy, một bên thay quần áo cho cô, một bên dùng khăn hạ nhiệt cho cơ thể cô ấy.
Có lẽ anh ta nhìn tôi chướng mắt, lạnh lùng nhìn tôi nói, "Trở về nhà cũ của Phó gia đi,Hân Nhiên như vậy, tối nay tôi không về được ”
Giờ này lại muốn tôi về nhà cũ của Phó gia?Haha....
Nhìn Phó Thận Ngôn một lúc lâu, tôi không biết mình nên nói gì để nhắc nhở anh ấy rằng ngôi nhà cũ cách đây bao xa, bây giờ đã muộn thế nào và tôi đến đó một mình sẽ không an toàn như thế nào.
Nhưng, anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, điều anh ấy quan tâm là liệu sự hiện diện của tôi có cản trở Lục Hân Nhiên nghỉ ngơi hay không.
Đè nén sự chua xót trong lòng, tôi chung quy vẫn bình tĩnh nói, "Tôi trở về phòng ngủ là được, hiện tại đi qua nhà cũ... Không thích hợp! ”
Hắn không yêu thương tôi, tôi cũng không thể theo hắn chà đạp,hủy hoại bản thân mình.
Xoay người rời khỏi phòng khách, ở hành lang gặp phải Trình Tùy Dục vội vàng chạy tới, thấy trên người mảnh khảnh của anh còn mặc đồ ngủ màu đen, có lẽ anh ấy đến gấp gáp, không có thay giày, quần áo cũng ướt hơn phân nửa.