La Bằng Bằng trong đầu bốc khói không ngừng, mẹ kiếp, gọi bà đây là yêu quái?
" Đừng la lên nữa! CÂM MỒMM ! "
Nghe thấy tiếng quát, Châu Thư Nhiên mới hoảng hồn lại rụt rè nhìn người vừa xách mình lên. Đây... thực sự không phải yêu quái ! Tầm mắt cô bé cũng liếc về phía chiếc ô tô đang móp một bên đèn do va đập phải cái bảng chỉ đường bằng sắt rồi mắt lại liếc qua phía chiếc đầu chói loá kia... Nếu không có gì sai xót thì người này chính là ân nhân của cô!
" Im được rồi? "
" ừm...được rồi ạ... "
" Vậy thì nghe cho rõ đây! Thứ nhất, bà đây họ La tên Bằng Bằng, ok? "
Cô bé gật đầu lia lịa như đã hiểu rồi nghe tiếp
" Thứ hai, trời đêm hôm chưa sáng, một đứa miệng còn hôi sữa thì biến về nhà mà rúc trong chăn ngủ, đi ra đây lượn lờ làm gì? "
Châu Thư Nhiên giật mình, có chút khổ sở do bị mép áo siết chặt vào cổ nên hơi khó nói. Thấy vậy La Bằng Bằng mới vứt cô bé xuống rồi quỳ một gối xuống đường nở một nụ cười lưu manh hỏi lại câu hỏi.
" Em... em... đi lạc... "
Ha! Đi lạc sao? Đúng rồi, La Bằng Bằng thầm nghĩ, bằng này tuổi não cũng chỉ nghĩ được ra cái lý do phổ biến này thôi!
" Nói lại "
"..."
" Thế để bà đây nói cho ngươi nghe, một con nhóc bằng đấy tuổi đầu, đêm hôm vác cái vali to đùng chạy ra đường thì lạc gì? Lạc đường hay lạc lõng? "
Bị phát hiện ra nói dối, Châu Thư Nhiên mím môi tỏ vẻ ấm ức. Cô cứ tưởng chị gái trước mặt đây cũng ngốc nghếch y hệt mấy người trong Châu gia, chỉ cần cô giả bộ rồi nói gì là nghe liền...
La Bằng Bằng quan sát không bỏ sót biểu hiện nào trên khuôn mặt của cô bé, quả nhiên ngừng khóc rồi. Bây giờ cô mới có dịp để ý kĩ cô bé ngồi trước mặt, một cô nhóc cao khoảng mét bốn, dáng người nhỏ nhắn có phần yếu đuối, mái tóc được búi ra sau, vài cọng tóc phủ nhẹ xuống khuôn mặt hồng hào đọng chút nước mắt. Quả nhiên cực phẩm!
" Giờ một là đi về nhà. Hai là đến đồn cảnh sát để giải quyết. "
Giọng La Bằng Bằng dứt khoát, nói xong cô đứng dậy tiến về phía chiếc xe ô tô "thảm thương" kia, chỉ vài động tác đã lùi được chiếc xe lại rồi lái nó ra mặt đường như chưa có chuyện gì xảy ra!
Biết bản thân đang bị dồn vào thế bí Châu Thư Nhiên luống cuống không biết làm sao cả? Không thể diễn kịch được thì cô sẽ nói thẳng, ừm... cũng hơi thấy ngại...
Châu Thư Nhiên liếc nhìn lên La Bằng Bằng đang ung dung hút thuốc trong xe, một tay tựa lên thành kính vừa nam tính lại vừa luồ biếng
" Em... em cảm ơn chị đã cứu em. Nhưng mà...đừng báo cảnh sát được không? "
" Với lại cũng đừng đưa em về nhà... "
Vừa nói cô vừa lén nhìn người trên xe ô tô, do chênh lệch độ cao và đèn chiếc xe khá chập chờn nên cứ ẩn hiện ẩn hiện không rõ ràng lắm nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận của người kia đang tăng
" So? "
" Ừm...em muốn đi theo chị, được không ạ? "
" Khụ...khụ...khụ..."
La Bằng Bằng nghe xong sặc luôn thuốc, cô lườm Châu Thư Nhiên một cái đầy sắc nhọn rồi rơi vào suy nghĩ. Cô không thích có trẻ con sống trong nhà, một mình cô với người chị gái của cô từng trải mới có bản lĩnh chứ để thêm một con nhóc thì chả khác gì rước họa. Với lại cô cũng không muốn dò hỏi lý do, lần một nói dối, lần hai trốn tránh rồi xin theo cô, quá rõ! Nhưng giờ bỏ lại một con bé, gương mặt xinh đẹp ở lại ngoài nội thành Dương Hải này chẳng khác gì câu mấy tên côn đồ, say rượu đến. Chợt La Bằng Bằng nghĩ đến người chị gái không cùng huyết thống vẫn luôn sống một mình, suy nghĩ chút cô liền quay ra nói với Châu Thư Nhiên :
" Lên xe! "
" Em cảm ơn ạ! "
Châu Thư Nhiên nhanh chóng quay ra chật vật kéo chiếc vali nặng nề kia lên xe rồi mau đóng cửa ngồi ngay ngắn. Không ngờ chị gái họ La lại nhận cô, may quá không bị bỏ lại.
" Giờ nhóc nghe đây, bà chị đây hôm nay làm người tốt nên sẽ vứt nhóc đến nhà chị nuôi nhưng với một điều kiện là phải được một người chấp nhận. Nếu không được chấp nhận thì thôi! "
" Dạ vâng, em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cũng không ăn nhiều! "
" Phụt "
La Bằng Bằng nhịn cười không nổi, cái gì mà ăn không nhiều? Làm như La Bằng Bằng cô đây không có tiền cho ăn vậy?
Chỉ sợ miếng ăn đến miệng chưa nuốt đã đi...