Một Cặp Trời Sinh

Chương 4: Sàm sỡ (hơi H)

Ở bãi biển hồi lâu, trời đã tối, Vạn Sĩ Nhã chậm rãi trở về khách sạn.

Vừa ra khỏi thang máy, đi được vài bước, cô chợt nhìn thấy một người đang dựa vào cửa phòng mình.

Một người phụ nữ.

Bộ vest nữ được cắt may rất mỏng, khoe đường cong mềm mại của khuôn ngực, đồng thời khiến vóc dáng cao ráo của cô ấy rất bắt mắt.

Màu trắng tinh khiết làm nổi bật khí chất trang nhã, mang lại cảm giác rất sạch sẽ và gọn gàng. Tóc cô ấy không dài lắm, thẳng vừa qua vai, có màu hạt dẻ nhạt.

Người phụ nữ đeo mặt nạ, loại mặt nạ hình con bướm thường thấy trong các bữa tiệc hóa trang và chỉ che nửa trên khuôn mặt.

Đường viền môi sáng loáng, khóe môi hơi hướng lên trên, dáng môi xinh đẹp căng mướt.

Giờ khắc này Vạn Sĩ Nhã cũng không biết trúng tà gì, cư nhiên nhìn chằm chằm đôi môi ấy ngây người.

Đột nhiên rất muốn hôn cô ấy.

Bùi Cẩm Tịch vẫn chưa ý thức được có người nhìn chằm chằm bản thân, cô tựa lưng vào tường, hơi khom người xuống.

Trên thực tế, cô ấy đã duy trì tư thế này kể từ trước khi bị Vạn Sĩ Nhã nhìn thấy cho đến tận bây giờ.

"Xin chào."

Giọng nói tuy yếu ớt nhưng lại rất dễ nghe, tao nhã như mưa sương giữa tán cây.

Vạn Sĩ Nhã đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

"Tôi họ Bùi, tôi cũng là khách ở đây, cô có thể giúp tôi đến phòng này được không?" Bùi Cẩm Tịch khó khăn giơ cánh tay lên, đưa ra một tấm thẻ phòng đen, với con số hiển thị một căn phòng nào đó.

Hình như nó là cách vách phòng cô, khá gần.

Ngón tay vuốt ve tấm thẻ đen, Vạn Sĩ Nhã tinh tế đánh giá người phụ nữ và nghĩ: họ Bùi?

Chẳng lẽ là cô ấy?

Người mà cô chưa bao giờ quên đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, trái tim Vạn Sĩ Nhã đập loạn xạ, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của đối phương, cô đột nhiên có suy nghĩ khác.

“Em hình như không ổn lắm?” Vạn Sĩ Nhã tạm thời di chuyển tầm mắt, đè xuống chút tà ác trong lòng, nghiêm túc nhìn eo Bùi Cẩm Tịch, “Eo đau?”

“…”

Hình như là không quen bị người khác liếc mắt một cái nhìn ra tật xấu, Bùi Cẩm Tịch không trả lời, Mặc Sĩ Nhã thấy cô mím môi.

Rõ ràng cô ấy đang đề phòng cô, nhưng Vạn Sĩ Nhã dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, cảm thấy bộ dáng đau đến yếu ớt của Bùi Cẩm Tịch, nếu có chuyện gì xảy ra, cô muốn chạy cũng khó.

"Tôi là bác sĩ, Khoa Chỉnh hình," cô giới thiệu ngắn gọn, "Tên tôi là Vạn Sĩ Nhã. Dù sao cũng trùng hợp gặp phải, để tôi giúp em xem." Vừa nói, cô đồng thời lấy thẻ phòng ra, giống như sợ Bùi Cẩm Tịch mọc cánh bay, lập tức mở cửa.

“Đến đây đi.”

Vạn Sĩ Nhã phảng phất hóa thân thành “Bọn buôn người”, Bùi Cẩm Tịch còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô nửa ôm nửa ôm mà đỡ đi vào.

"..."

Tất cả đèn trong phòng đều được bật lên, Vạn Sĩ Nhã đỡ Bùi Cẩm Tịch đến bên giường và bảo cô nằm sấp.

Bùi Cẩm Tịch đương nhiên không muốn ở trong phòng của một người phụ nữ xa lạ, nhưng cơn đau eo của cô nghiêm trọng đến mức không thể đi lại được nên cô không thể phản kháng.

Vạn Sĩ Nhã nhẹ nhàng đẩy một chút, Bùi Cẩm Tịch bị bắt bổ nhào lên giường, không khỏi phát ra một tiếng thống khổ rêи ɾỉ.

“Tôi có tên họ và giấy phép lao động.” Vạn Sĩ Nhã từ trong túi xách lấy ra hai tờ giấy chứng nhận, đặt trước mặt Bùi Cẩm Tịch.

"Khoa Chỉnh hình, Bệnh viện Trung ương Lê Thành ,Chức vụ phó chủ nhiệm. "

Vạn Sĩ Nhã để lại giấy tờ tùy thân và đi vào phòng tắm, rửa tay và chuẩn bị tinh dầu.

Cửa phòng tắm đóng lại với một tiếng vang nhỏ, Bùi Cẩm Tịch đang nằm trên giường thậm chí còn chưa cởi mặt nạ ra. Dư quang thoáng nhìn Vạn Sĩ Nhã rời đi, nhanh chóng chịu đau đem giấy tờ đặt ở bên người lấy lại đây.

Thẻ căn cước có ghi rõ Vạn Sĩ Nhã, trong ảnh cũng như người thật, giấy phép lao động ghi cô là phó chủ nhiệm khoa chỉnh hình, bệnh viện Lê Thành.

Hẳn là không phải giả mạo. Bùi Cẩm Tịch phân biệt cẩn thận, xem qua mấy lần. Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Cẩm Tịch vội vàng ném giấy tờ đi, tựa đầu vào gối mềm, giả vờ bộ dáng trấn tỉnh.

Vạn Sĩ Nhã giả vờ như không để ý đến cử động nhỏ của cô ấy, cất chứng nhận đi.

“Cái kia,” Bùi Cẩm Tịch đột nhiên nói, "Tôi sẽ báo đáp cô nếu cô có thể giúp tôi giảm đau.

Không nghe thấy đối phương trả lời, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô muốn bao nhiêu tiền đều có thể.”.

"Ồ? "

Lần này Vạn Sĩ Nhã đáp lại, nhếch khóe môi lên với vẻ thích thú, nhìn chằm chằm Bùi Cẩm Tịch đang nằm trên giường, giọng điệu có chút đùa giỡn.

"Cô có thể cho tôi bao nhiêu?

"Cô muốn bao nhiêu? "

Không chút do dự, Vạn Sĩ Nhã vừa nghe đã bật cười.

Thẻ phòng tổng thống màu đen, chiếc mặt nạ tinh xảo, bộ vest cao cấp đặt riêng, lại mang họ Bùi.

Không sai, cô ấy chính là người mà cô đã gặp ở bệnh viện ngày hôm đó. Người phụ nữ mà cô hằng mong nhớ bấy lâu nay - Bùi Cẩm Tịch.

Nhưng cô không biết rằng thiên kim Bùi gia mà ai cũng muốn cưới này lại mắc chứng bệnh đau eo.

" Thù lao tôi muốn không phải là tiền. "

"Vậy cô muốn..."

Còn chưa kịp nói ra chữ "Cái gì", Bùi Cẩm Tịch đột nhiên cảm giác được gió thổi qua mông, kinh hãi: "Cô đang làm gì vậy?" ! "

Muốn giảm đau eo tại sao phải cởϊ qυầи? Đến cả đồ lót cũng không tha?

Bùi Cẩm Tịch tức giận đến mức nghiến răng, Vạn Sĩ Nhã giơ tay vỗ vào cái mông nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy.

"Ngoan ngoãn nằm xuống đi, đừng cử động," cô mỉm cười như một con yêu tinh xảo quyệt, "Nếu không em sẽ bị đau đấy. "

"..."

Eo đau nhức thật sự khiến cô không thể phản kháng, Bùi Cẩm Tịch chỉ có thể tức giận siết chặt nắm đấm.

Mẹ kiếp... Đây là bác sĩ sao?

Vạn Sĩ Nhã liền vén áo Bùi Cẩm Tịch lên, đổ vài giọt tinh dầu vào, chậm rãi xoa.

"Ưm ~"

Hơi ấm do ma sát từ eo cô truyền lên, cơn đau cũng nhẹ đi một chút, Bùi Cẩm Tịch phát ra một tiếng rên thoải mái, cơ thể dần dần thả lỏng.

Vạn Sĩ Nhã nhận thấy cô thả lỏng, không khỏi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười thành công.

Bất quá, eo của Bùi Cẩm Tịch không giống như không phải mới bị thương, bởi vì trên người cô trắng như tuyết không có vết bầm tím. Nên cô đoán đó có thể là di chứng của nguyên nhân nào đó.

Cô dùng mười ngón tay linh hoạt xoa bóp, dần dần cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay trở nên ấm áp. Sau đó Vạn Sĩ Nhã dùng ngón tay cái ấn vào cột sống, ấn từng phần một.

Tuy có hơi đau nhưng rất dễ chịu, Bùi Cẩm Tịch ôm gối đầu, cúi đầu xuống nhẫn nại rêи ɾỉ.

Với nhịp điệu đều đều, Vạn Sĩ Nhã khống chế lực, sau khi ấn qua lại ba lần, cô lại bắt đầu từ xương cụt ấn lên trên.

Khi sức mạnh thay đổi, Bùi Cẩm Tịch dần dần cảm thấy sự thoải mái nhẹ nhõm ở eo mình.

Mặc dù vẫn còn có chút đau, nhưng đỡ hơn trước rất nhiều, Bùi Cẩm Tịch hoàn toàn thả lỏng, không còn ủ rũ nữa, nghiêng đầu tựa vào gối.

“Thấy dễ chịu hơn không? Vạn Sĩ Nhã hỏi cô.

“Ừm,”giọng Bùi Cẩm Tịch hơi khàn khàn, “Tốt hơn nhiều. "

Vạn Sĩ Nhã gật đầu, tiếp tục xoa bóp cho cô, nhưng dần dần bắt đầu đi xuống.

Bàn tay xoa bóp dường như có thần thông. Bùi Cẩm Tịch cảm thấy rất thoải mái, không để ý, thậm chí còn muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

“Nếu khá hơn nhiều, vậy chị ... muốn thù lao.”

Bùi Cẩm Tịch chưa kịp bừng tỉnh, Vạn Sĩ Nhã đã trượt một ngón tay chứa tinh dầu từ kẽ mông đi vào. Vạn Sĩ Nhã lấy chai tinh dầu, đổ thêm một ít lên mông, tinh dầu bắt đầu chảy xuống.

Bùi Cẩm Tịch chưa kịp cảm thấy có gì đó không ổn, Vạn Sĩ Nhã dang rộng hai chân cô ra, dùng ngón tay cái lau sạch tinh dầu đang chảy ra, ấn lên hoa môi phấn nộn kia.